21.
“Tiên Nhi, Tiên Nhi đáng thương của ta~”
“Thế nào, Thẩm Chính Khanh đối xử với con có tốt không? Nếu hắn không tốt, cứ nói với đại nương, đại nương nhất định không tha cho hắn!”
Để tạo cơ hội cho Tống mẫu tiếp cận ta, ta cố ý ôm một chậu đầy quần áo ra bờ sông.
Thẩm Chính Khanh thật sự quá chăm chỉ.
Ngày nào hắn cũng dọn dẹp nhà cửa sạch không tì vết, muốn tìm hai món đồ bẩn cũng không có, đành phải vơ vài bộ quần áo sạch sẽ mang đi làm bộ.
Thấy Tống mẫu chủ động tiến tới bắt chuyện với ta, các phụ nhân bên bờ sông liền dừng tay.
Không ai giặt quần áo nữa, mà đều dựng thẳng tai, hận không thể hóa thành nghìn tai nghe lén từng lời.
Từ khi gả vào nhà họ Thẩm, ta vẫn chưa ra khỏi cửa.
Còn Tống mẫu, sau vụ rơi vào hố phân cũng đóng cửa không tiếp khách mấy ngày nay.
Giờ đột nhiên gặp lại hai nhân vật đang là đề tài sôi nổi nhất trong thôn, các phụ nhân không khỏi rạo rực phấn khích.
Ta cúi đầu làm bộ giặt quần áo, không đáp lại lời Tống mẫu.
Bà ta không từ bỏ, tiếp tục cố lấy lòng:
“Tiên Nhi, đại nương nhớ con lắm! Sau khi con thành thân, sao chẳng đến thăm đại nương một lần?”
Mặt dày như vậy, thật không phải tầm thường.
Không biết lại còn tưởng giữa chúng ta có bao nhiêu tình cảm sâu đậm.
Đã thích diễn, ta sẽ diễn cùng bà ta một vở.
Ta liền vung tay vắt áo, lấy giọng đau lòng, lau nước mắt mà than:
“Đại nương thật nhẫn tâm!”
“Ép con gả cho Thẩm Chính Khanh đã đành, còn khiến hắn phải vét sạch gia sản, dâng đủ mười lượng bạc làm sính lễ.”
“Con ở nhà họ Tống làm trâu làm ngựa suốt mười năm, của hồi môn chỉ có hai bộ quần áo rách nát.”
“Đây, nhà con nghèo đến mức cơm chẳng đủ ăn, làm sao mà rảnh rỗi ra ngoài cho được!”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng xôn xao.
Dù sao, sự tận tâm của ta đối với nhà họ Tống, ai trong thôn cũng đều nhìn thấy rõ.
Tống mẫu giật mình, hiển nhiên không ngờ ta lại dám công khai lột mặt nạ bà ta như vậy.
Trong mắt nhà họ Tống, ta luôn là người kín tiếng, chỉ biết cúi đầu làm việc, chẳng mấy khi mở miệng nói chuyện.
22.
Tống mẫu trước ánh mắt khinh bỉ và dò xét của mọi người, lập tức có chút khó xử.
Bà đảo mắt một vòng, rồi bất ngờ vỗ đùi, cất tiếng than khóc:
“Ôi trời ơi, Tiên Nhi, con thật oan uổng cho ta quá!”
Vừa nói, bà vừa lau nước mắt, vừa kể lể nỗi khổ tâm đầy thiện chí của mình.
Tống mẫu nói rằng, bà không hề tham lam số bạc mười lượng đó, mà chỉ vì sợ Thẩm Chính Khanh đối xử không tốt với ta, nên cố tình mượn cớ thử thách hắn.
Số tiền này, thực chất bà đều giữ lại cho ta cả.
Nói đoạn, bà nắm lấy tay ta, mời ta cùng lên trấn.
Bà bảo sẽ dùng số bạc đó làm một chiếc vòng tay vàng để ta làm của hồi môn.
Lão bà tử này, đầu óc xoay chuyển cũng khá nhanh nhạy.
Ta nửa tin nửa ngờ nhìn bà.
“Đại nương, thật sự không phải bà đang lừa con chứ?”
Để chứng minh lời mình, Tống mẫu không tiếc rút cây trâm bạc trên đầu xuống.
Đây là thứ bà cắn răng mua để làm đẹp mặt, sau khi Tống Thanh Thư đỗ tú tài.
Ta vui vẻ nhận lấy cây trâm, cắm ngay lên tóc mình.
“Đại nương, quả nhiên là con đã hiểu lầm bà rồi.”
Cây trâm này, tính sơ cũng đáng giá ba, bốn lượng bạc.
Sau khi hẹn thời gian đi trấn với Tống mẫu, ta bê chậu quần áo trở về nhà.
Đám phụ nhân trong làng nhìn ta hồi lâu, cuối cùng cũng không kìm được mà mở miệng:
“Tiên Nhi, lúc trước Tống gia không phải nói con là con dâu nuôi từ bé sao? Nay sao lại gả con đi rồi?”
“Gả thì gả, nhưng sao lại chọn Thẩm Chính Khanh?”
Ta giả vờ sợ hãi, dáo dác nhìn quanh, xác nhận không có người nhà họ Tống, mới cúi đầu dùng mũi giày nghịch đất.
“Chuyện này… đây là ý của tiểu thư họ Trương.”
“Nàng ấy hình như không thích con lắm…”
“Đại nương nói rằng nhà họ Trương thế lớn, họ không dám đắc tội, nên cầu xin con giúp đỡ Thanh Thư.”
“Thím à, thím cũng biết mà, vì Thanh Thư, chuyện gì con cũng sẵn lòng làm…”
Ta lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt, để lại trong lòng mọi người một bóng dáng vừa thê lương vừa cô độc giữa những tiếng thở dài xót thương.
Lời nói cũng có thể như đao kiếm.
Khi Tống gia suy tàn, những điều hôm nay sẽ trở thành những viên đá nặng nề nhất ném về phía họ.
Đi đến chỗ vắng người, ta vui vẻ ngâm nga một khúc hát:
“Nhìn người ta xây lầu cao, rồi lại nhìn lầu cao đổ nát…”
23.
Thẩm Chính Khanh không biết nghe từ đâu về chuyện ta và Tống mẫu hẹn nhau đi lên trấn.
Vốn là người luôn nói năng nhẹ nhàng, đây là lần đầu tiên hắn nghiêm mặt với ta.
“Tiên Nhi, nàng không thể đi.”
“Tống thị kia chắc chắn không có ý tốt.”
Ta hơi ngạc nhiên.
Từ khi bước vào cửa Thẩm gia, Thẩm Chính Khanh luôn giữ quy củ hết mực.
Mỗi ngày hắn chỉ cắm đầu làm việc, cẩn thận chăm sóc ta và Thẩm Tú Uyển.
Hắn rất ít khi can thiệp vào cuộc sống của ta, ra ngoài cũng chỉ dặn dò một câu đơn giản.
Khi bán được cỏ giày lấy tiền, hắn chia tiền thành ba phần.
Thường khi ta lang thang bên ngoài cả ngày, lúc về lại thấy một ít đồng xu đặt ngay dưới gối.
Dù số tiền không nhiều, nhưng lại đầy chân thành.
Vậy mà lần này, hắn lại lên tiếng ngăn cản ta làm việc của mình.
Đương nhiên, ta chẳng hề nghe lời hắn.
“Chuyện này không cần huynh lo, ta đã có sắp xếp riêng.”
Thẩm Chính Khanh nhíu mày, cố gắng giải thích.
Ta liền quay người vào phòng, để lại cho hắn một bóng lưng đầy bất mãn.
Không còn cách nào khác, ta hiểu ý tốt của hắn.
Nhưng chẳng lẽ ta lại nói, đây là cơ hội để ta dạy cho Tống mẫu một bài học?
Nếu nói ra, hắn chắc chắn sẽ hỏi đến cùng, làm sao ta có thể đối phó Tống gia, một mình ta liệu có đủ sức? Nghĩ đến đã thấy phiền.
Để tránh rắc rối, mấy ngày nay ta cố tình giữ bộ mặt lạnh nhạt với hắn.
Ngay cả Tú Uyển cũng cảm nhận được bầu không khí trong nhà có điều gì đó không đúng.
24.
Hai người không biết đã làm gì khiến ta phật ý, liền thay nhau tìm cách lấy lòng.
Cô bé Tú Uyển vốn lanh chanh, nhanh mồm nhanh miệng như chim sẻ, giờ khi nói chuyện với ta lại cố tình hạ giọng, ngữ điệu cũng chậm rãi hơn hẳn.
Trong bữa ăn, hai anh em cắm cúi ăn rau, người thì gắp thịt cho ta, người lại gắp cá, còn bản thân mình thì chẳng động đến chút nào.
Thẩm Chính Khanh mỗi sáng tinh mơ đã ra khỏi nhà, mang về một bó hoa dại còn đọng sương.
Tú Uyển thì chờ đến khi trời chạng vạng, lén lút rời đi, lúc trở về trên tay đã đầy những quả dại chua ngọt, nhiệt tình đặt trước mặt ta.
“Tiên Nhi tỷ, tỷ ăn đi!”
“Muội đã nếm thử rồi, ngọt lắm!”
“Ca ca bảo, ăn đồ ngọt thì lòng cũng sẽ ngọt theo.”
Thấy ta cúi đầu nhìn những quả dại mà ngẩn ngơ, Tú Uyển sợ ta từ chối, liền vội vàng nhét chúng vào tay ta rồi chạy biến.
Ta từng bỏ bao tâm huyết để nâng đỡ Tống gia suốt ba trăm năm.
Ba trăm năm trời, chưa từng có ai trong Tống gia đối xử với ta như vậy.
Họ từng khinh thường ta, lợi dụng ta, dè chừng ta.
Nhiều nhất, có lẽ chỉ là xu nịnh.
Dù là gì đi nữa, ta chưa từng thấy một chút thật lòng nào từ họ.
Anh em Thẩm gia, dù sống trong cảnh bần hàn thiếu thốn, vậy mà…
Ta ôm những quả dại trở về phòng, tự nhủ với lòng mình:
Không được mềm lòng.
Biển sâu còn có đáy, lòng người lại khó đoán tận.
Ba trăm năm qua ở Tống gia, chẳng lẽ còn chưa đủ để ta thấu hiểu sự lạnh lùng của thế gian, sự bạc bẽo của lòng người hay sao?
25.
Tống mẫu hẹn ta vào lúc hoàng hôn.
Dùng cơm xong, ta giả vờ ngáp dài, nói mình buồn ngủ.
Trước ánh mắt lo lắng của anh em nhà Thẩm, ta trở về phòng, khóa trái cửa.
“Ai cũng đừng làm phiền ta! Ta ghét nhất là bị quấy rầy khi đang ngủ!!”
Buông một câu cảnh cáo xong, ta lập tức trèo cửa sổ ra ngoài, hướng về đầu làng.
Ta đến trễ, so với giờ hẹn đã muộn mất nửa canh giờ.
Vậy mà Tống mẫu chẳng hề nổi giận, trái lại còn tươi cười đầy mừng rỡ.
Bà ta bước lên, nắm chặt cánh tay ta, như sợ ta sẽ bỏ chạy.
“Tiên Nhi, đi nào, đại nương dẫn con đi mua vòng tay vàng!”
Ai mà đi chợ đêm ở thị trấn lại chọn lúc trời tối mịt thế này cơ chứ?
Tống mẫu thực sự coi ta là một kẻ ngốc chắc?
Cổng thị trấn từ lâu đã đóng kín, bà ta đưa ta tới một ngôi làng cách thị trấn chừng năm dặm.
Nhìn lối vào làng tối đen như mực, ta có chút không muốn bước vào.
“Đại nương, chẳng phải bảo sẽ đi thị trấn hay sao?”
Tống mẫu nắm chặt cổ tay ta, giọng nói có chút run rẩy.
“Lúc này e là không kịp vào thị trấn rồi.”
“Ta có một bà con bên ngoại, gả chồng tại ngôi làng này. Chúng ta cứ đến nhà bà ấy nghỉ lại một đêm, sáng mai đi sớm.”
Ta giả vờ ngập ngừng vài lần, cuối cùng cũng tỏ ra miễn cưỡng mà theo chân bà ta vào làng.
Đêm nay là ngày rằm.
Tuy không nhà nào thắp đèn, nhưng nhờ ánh trăng sáng tỏ, đường vẫn nhìn được rõ bảy tám phần.
Tống mẫu dẫn ta đi qua hết ngõ nhỏ này đến ngõ nhỏ khác, càng lúc càng xa, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà cũ nát nằm đơn độc cuối làng.
Ngôi nhà ấy nằm ngay dưới chân núi, xung quanh không có lấy một bóng người.
Hộ gia đình gần nhất cách đó cũng đến vài trăm trượng.
Dù có gào thét đến rách họng, người trong làng cũng chẳng nghe thấy.
Nơi này… thật sự rất phù hợp.