Skip to main content

BỘI ƯỚC

7:20 chiều – 14/03/2025

2

Ta chạy mãi, chạy đến khi đầu óc mơ hồ, chẳng hay mình đã lạc đến Tây Thị.

Nơi đây bày bán phần lớn những vật phẩm nữ tử ưa thích, nam nhân thường hiếm khi lui tới.

Thế nhưng, Cố Vân Tranh lại có thể chẳng màng ánh mắt dị nghị của người khác, cùng ta lui tới nơi này.

Chốn này lưu giữ bao hồi ức giữa ta và hắn, khiến ta vô thức bước về phía một nơi quen thuộc, nhưng giây sau lại đột ngột khựng lại.

Không xa phía trước, trên cầu Tình Nhân, có hai bóng người thân thuộc.

Trình Phúc Cẩm và Cố Vân Tranh, thân mật dựa vào nhau.

Họ đứng trên Linh Tước Kiều, đang cùng nhau treo chiếc khóa đồng tâm lên dây sắt ven cầu – cũng như năm xưa ta và hắn từng làm vậy.

“Á Cẩm, nếu ta có thể gặp nàng sớm hơn thì tốt biết bao. Nếu khi ấy ta không vội vàng hứa hẹn hôn ước đó…”

Lời hắn chưa dứt, Trình Phúc Cẩm đã nghiêng người hôn lên môi hắn.

Ta ngây ngốc đứng nhìn.

Cố Vân Tranh điên cuồng đáp lại nụ hôn ấy, hắn như rơi vào ma chướng, siết chặt nữ nhân trong lòng, hôn đến quên trời đất.

“Hễ được ở bên Cố lang, dù không danh không phận, thiếp cũng cam lòng.”

“Ta muốn cưới nàng! Đủ tám kiệu lớn, tam thư lục lễ, nhất định không thiếu! Từ nay về sau, nàng chính là quý thiếp của ta!”

“Nàng ta – Thẩm Ninh, sau này cũng đừng mong có thể khi dễ nàng!”

Lạnh lẽo tựa hồ rơi xuống tận đáy lòng, từng giọt lệ giá buốt lặng lẽ lăn dài trên má.

Trái tim ta như bị siết chặt, đau đến mức không thể đứng vững.

Ta trợn trừng nhìn bọn họ, qua màn nước mắt nhạt nhòa, trông thấy ánh mắt khiêu khích của Trình Phúc Cẩm.

Bọn họ rời đi.

Ta từng bước từng bước tiến đến cây cầu tình nhân, đứng trước chiếc khóa đồng tâm đã khóa chặt bao năm của ta và Cố Vân Tranh.

Chiếc khóa ấy đã hoen gỉ, cũ kỹ đến mức chẳng còn nguyên vẹn.

Ta siết chặt nó bằng đôi tay run rẩy, dùng sức giật mạnh.

“Rắc!”

Khóa sắt gãy lìa, rơi xuống mặt đất.

Ta ngây người nhìn nó, bỗng dưng cảm thấy có nước rơi xuống tay mình.

Đưa tay lên lau, ta mới phát hiện khuôn mặt đã ướt đẫm từ bao giờ.

Ta chợt nhớ về đoạn tình cảm năm năm qua, nhớ về sự nhã nhặn, lễ độ của Cố Vân Tranh đối với ta, chưa từng vượt giới hạn dù chỉ một lần, ngay cả bàn tay ta cũng chưa chạm qua.

Khi ấy, ta ngỡ rằng đó là sự tôn trọng, là phẩm hạnh của bậc quân tử.

Nhưng hôm nay, khi chứng kiến sự cuồng si của hắn dành cho Trình Phúc Cẩm, ta mới hiểu ra rằng – ái tình vốn là thứ khó khống chế, người yêu thực lòng, sao có thể lạnh nhạt như thế?

Hóa ra, tất cả chỉ là bởi hắn chưa từng yêu ta đủ sâu.

“Tõm!”

Chiếc khóa rơi xuống nước, lập tức chìm vào dòng chảy xiết, như thể đoạn tình cảm của ta và hắn cũng tan biến theo.

Ta sẽ không yêu ngươi nữa, Cố Vân Tranh.

Ta lau đi giọt lệ cuối cùng, chậm rãi quay người.

Phía sau, một đôi mắt đen láy quen thuộc liền lọt vào tầm mắt – Cố Vân Tranh, đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta.

03

Ta vô thức siết chặt nắm tay, không muốn hắn thấy dáng vẻ chật vật của mình.

Đoạn đường này, ta chạy trối chết, đầu tóc vốn ngay ngắn nay đã rối bù, trâm cài cũng lệch đi, chuỗi ngọc hồng san hô rơi mất một chiếc, trông hệt như kẻ hồn bay phách lạc.

Ta không biết hắn có thấy cảnh ta tự tay vứt đi chiếc khóa đồng tâm hay không.

Có lẽ là thấy, nhưng đoán chừng hắn cũng chẳng bận tâm.

Ta cố kìm nén cơn đau trong lòng, tự nhủ rằng – đây là lần cuối cùng ta khóc vì hắn.

Vẻ mặt Cố Vân Tranh thoáng lộ vẻ không đành lòng, khiến ta có chút hoảng hốt, ngỡ rằng hắn còn vương vấn tình nghĩa.

Nhưng ngay sau đó, hắn mở miệng:

“Vừa rồi nàng đã nghe rõ rồi chứ? Thẩm Ninh, ta không thể buông bỏ Trình Phúc Cẩm, ta muốn cưới nàng ấy làm quý thiếp.

Nhưng nàng yên tâm, ta cũng sẽ cưới nàng.”

“Nàng vẫn sẽ là chính thê của ta.”

Ta nhìn hắn, thấy rõ gương mặt tự cao, bố thí đầy ban ơn của hắn, bỗng cảm thấy buồn cười vô cùng.

Thì ra, đây chính là kẻ mà ta đã yêu suốt năm năm?

Ta cất giọng bình thản: “Ta không gả cho ngươi.”

Sắc mặt Cố Vân Tranh lập tức trầm xuống, giọng nói trở nên âm u:

“Nàng không gả cho ta, vậy định gả cho ai?

Nàng thử đi hỏi xem, khắp kinh thành này, ai còn dám cưới nàng?

Thẩm Ninh, tháng sau nàng tròn hai mươi, không gả cho ta, chẳng lẽ muốn gả cho một tên ăn mày, làm trò cười cho thiên hạ?”

Đôi mắt ta mở lớn.

Ta không ngờ rằng, hắn lại có thể thốt ra những lời độc ác như vậy!

Hắn biết rõ nỗi đau của ta, biết rõ đâu là điểm yếu, nhưng vẫn nhẫn tâm dùng một câu nói mà đâm ta thấu xương.

Có lẽ sắc mặt ta lúc ấy quá mức tái nhợt, đến nỗi Cố Vân Tranh cũng nhận ra bản thân nói quá lời.

Hắn thở dài, giọng điệu mềm mỏng hơn:

“Là ta lỡ lời.” Bo k h on g ca n d u o ng

“A Ninh, ngoan ngoãn chút đi. Ta sẽ cho nàng một hôn lễ nở mày nở mặt.”

“A Ninh, chớ nên tùy hứng. Tháng sau chúng ta thành thân, đến khi đó, nàng cùng Trình Phúc Cẩm đều là thê tử của ta, ta tuyệt đối sẽ không thiên vị bất cứ ai.”

Những lời này, vào tai ta, lại nực cười đến lạ.

Ta suýt nữa mở miệng chất vấn hắn, nhưng chẳng phải bấy lâu nay, hắn vẫn luôn thiên vị Trình Phúc Cẩm đó sao?

Nhân tâm vốn đã có thiên lệch, làm sao có thể thấy những việc ấy là không đáng gì?

Ta chợt nhớ về đêm hội đèn năm ấy, khi Trình Phúc Cẩm thừa dịp Cố Vân Tranh đi mua hoa đăng cho ta mà nói lời kiêu ngạo.

Khi đó, nàng ta đã không còn dáng vẻ e dè ngày trước, ánh mắt tràn đầy đắc ý, cười nhạt mà rằng:

“Thẩm Ninh, dù ngươi có là thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng thì sao? Cố Vân Tranh, chung quy vẫn chỉ có thể thuộc về ta!”

Nói đoạn, nàng ta không chút do dự nhảy thẳng xuống hồ.

“Có người rơi xuống nước! Mau cứu người!”

Ta kinh hoảng, vội bước lên phía trước, nhưng chưa kịp phản ứng đã bị một lực mạnh hất văng sang một bên.

Ta ngã nhào xuống đất, đến khi ngẩng đầu mới thấy Cố Vân Tranh bất chấp tất cả, liều mạng lao xuống hồ, hướng về phía Trình Phúc Cẩm.

Nàng ta rất nhanh đã được vớt lên bờ.

Tấm áo mỏng màu nhạt dính nước trở nên gần như trong suốt, bao ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào nàng.

Trình Phúc Cẩm hai tay ôm lấy thân mình, lệ rơi như mưa, khóc đến hoa lê đẫm sương.

Không chút do dự, Cố Vân Tranh liền cởi ngoại bào, ôm chặt nàng ta vào lòng.

Hắn quét ánh mắt sắc lạnh nhìn quanh, quần chúng lập tức dời tầm mắt – ai dám trêu chọc công tử tể tướng?

Giữa ngày hội náo nhiệt, ngay trước mặt bao người, Cố Vân Tranh bế lấy Trình Phúc Cẩm trong bộ dạng xiêm y ướt đẫm, chẳng màng đến sự tồn tại của ta, rời đi.

Mà ta thì sao?

Ta ngã ngồi trên đất, cổ chân đau nhói sưng vù, lòng bàn tay cũng trầy xước, toàn thân vô cùng chật vật.

Trước khi đến đây, Cố Vân Tranh đã đuổi nha hoàn của ta đi, khiến ta một thân cô quạnh.

Mãi đến tận khuya, ta mới được cha mẹ lo lắng không yên tìm thấy.

Sau khi về nhà, ta lâm bệnh một trận nặng nề.

Nhưng lần này, Cố Vân Tranh lại chưa từng đến thăm ta.

Mười ngày sau, hắn đến cửa, lời đầu tiên thốt ra lại là muốn cưới Trình Phúc Cẩm làm quý thiếp.

“A Ninh, nàng đang nghĩ gì vậy?”

Hồi ức chợt bị cắt ngang.

Ta ngước mắt nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Trời đã khuya, ta nên về rồi.”

Ta không muốn đôi co cùng hắn, cũng lười tranh luận thêm.

Hắn dường như không ngờ ta lại bình thản và lãnh đạm đến vậy, thoáng ngây người.

Ta hất tay hắn ra, chậm rãi quay lưng rời đi, bỏ lại một mình hắn đứng đó, lặng lẽ trong bóng đêm.

You cannot copy content of this page