Shopee Chạm để tắt
Skip to main content

ĐOẠT LẠI

1:04 sáng – 13/01/2025

*

 

Ta đã sống hai mươi lăm năm, nhưng chưa một ai bảo ta phải biết yêu thương bản thân.

 

Ta chỉ biết rằng, nếu muốn có được thứ gì, ta nhất định phải dùng thân thể này để đổi lấy.

 

Ở Ý Xuân Lầu, nếu muốn sống tốt, ta phải xuất sắc ở mọi mặt, để Tần ma ma cung phụng và chiều chuộng ta.

 

Ở Hầu phủ, nếu muốn sống sót, ta phải hạ mình để hầu hạ Tạ Chỉ, lúc hắn vui vẻ, sẽ ban cho ta vài món đồ.

 

Còn khi hắn không vui, ta phải chịu cảnh bị lạnh nhạt, thấp thỏm như đứng trên đống lửa.

 

Tần ma ma coi cơ thể ta như cây hái ra tiền.

 

Còn Tạ Chỉ thì xem ta là công cụ thỏa mãn dục vọng.

 

*

 

Thế nhưng Tề Ngọc…

 

Làm sao lại có một nam nhân chỉ vừa gặp mặt mà đã tận tâm đối xử tốt với ta như vậy?

 

Ta không tin trên đời này có người tốt đến thế.

 

Hắn nhất định có mục đích gì đó.

 

Chắc chắn hắn muốn lợi dụng ta để tìm muội muội của hắn, nhưng ta đã đưa danh sách tên rồi.

 

Sao hắn vẫn chưa lộ bộ mặt thật?

 

*

 

Ta nghĩ mãi, cuối cùng rút ra kết luận.

 

Chắc hẳn hắn thấy ta có chút nhan sắc, nên động lòng.

 

*

 

Hoặc… có lẽ không phải vậy.

 

Ta ngẩn ngơ nhìn hắn từ xa.

 

Tề Ngọc đang mỉm cười, cẩn thận giặt giũ bộ y phục lấm lem bùn đất của Á Bà.

 

Dung mạo của Á Bà đã bị hủy hoại, đầu óc cũng không còn minh mẫn. Hắn và bà vốn dĩ chỉ là kẻ qua đường xa lạ.

 

Ấy vậy mà, hắn vẫn nhẫn nại như thế.

 

Còn có lão thúc què trong làng, không có tiền trả tiền khám bệnh, Tề Ngọc vẫn mỗi ngày đến xem bệnh cho ông.

 

Hắn cũng rất thích trẻ con. Nếu nghe nói nhà nào có trẻ bị bệnh, dù đêm khuya cũng nhất định vội vã đến thăm.

 

Thậm chí cả con ch.ó hoang A Vượng ở đầu làng, hắn cũng không quên mang xương đến cho nó mỗi ngày.

 

*

 

Ta âm thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn thật sự là một vị “Bồ Tát sống”?

 

Thôi thì, ta tạm thời ở lại đây vậy.

 

10

 

Tề Ngọc ngày ngày mang danh sách ta viết, vội vàng chạy vào thành tìm kiếm tin tức.

 

Ra vào Ý Xuân Lầu, cần không ít bạc. Nhưng hắn chữa bệnh cho những gia đình nghèo khó, nhiều khi chỉ lấy vài đồng xu, thậm chí còn không nhận thù lao.

 

Hắn nói:

 

“Người nghèo sống đã khổ, nào dám tiêu tiền chữa bệnh. Đau bệnh nhỏ đều cắn răng chịu đựng, với họ là tính mạng, còn với ta chỉ là chút công sức.”

 

Ta bật cười chế giễu hắn:

 

“Ngốc thật, đến thuốc thang còn phải bù lỗ, thế thì đến bao giờ mới đủ tiền tìm muội muội đây?”

 

Hắn chỉ mỉm cười đáp:

 

“Không sao, lần trước ta cứu được một đại ca ở kinh thành, huynh ấy bảo có cách giúp ta tìm được muội muội.”

 

Ta hừ một tiếng, lạnh nhạt nói:

 

“Cái cách gì chứ? Chắc lại là dụ dỗ kẻ ngốc như ngươi để gạt tiền đi dạo lầu xanh mà thôi.”

 

*

 

Ta thấy hắn ngốc nghếch quá, nghĩ cũng tốt bụng nhắc nhở:

 

“Ngốc à, tên Vương Thanh ấy xuất thân hạ đẳng, chỉ giỏi lừa bạc của ngươi, vậy mà ngươi còn cảm ơn hắn!”

 

Hắn vội vàng xua tay:

 

“Không đâu, cô nương, Vương đại ca không phải người như vậy.”

 

Ta nhướng mày hỏi lại, giọng trêu chọc:

 

“Ngươi bênh vực hắn như thế, chẳng lẽ… chẳng lẽ vì hắn dẫn ngươi đi lầu xanh mà ngươi say mê vẻ dịu dàng đó rồi à?”

 

Hắn luống cuống, đôi mắt lộ vẻ xấu hổ và phẫn nộ.

 

“Cô nương, Tề Ngọc tuyệt đối không phải loại người như vậy!”

 

Hừ, ngốc thật. Để xem bị lừa hết tiền, hắn có trách ta không cảnh báo hay không.

 

*

 

Nhưng ta lại sai nữa rồi.

 

Ta tự cho rằng ở Ý Xuân Lầu và Hầu phủ đã nhìn thấu lòng người, cho rằng mình có thể đoán được ý đồ của bất kỳ ai.

 

Đêm đó, ta tưởng như mình nghe nhầm:

 

“Ngươi nói ta cũng là bị kẻ buôn người bắt cóc? Ta vốn là người Túc Châu?”

 

Đôi mắt Tề Ngọc ánh lên vẻ vui mừng:

 

“Đúng vậy! Là Vương đại ca điều tra ra. Hai mươi mấy cô nương cùng bị đưa vào Ý Xuân Lâu năm đó đều bị bắt cóc. Vương đại ca lần theo manh mối, bắt được tên buôn người năm đó!”

 

*

 

Cái gì? Vương Thanh không phải lừa đảo? Hắn thật sự là người tốt? Hắn thật sự điều tra ra được…

 

Tim ta bỗng chốc đập dồn dập:

 

“Vậy ta… có người thân không? Họ có đang tìm ta không?”

 

Ánh mắt Tề Ngọc thoáng trầm xuống:

 

“Cái đó… vẫn chưa có tin tức. Nhưng cô nương yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giúp cô tìm được người thân!”

 

*

 

Ta nghe mà khóe mắt đỏ hoe, chẳng còn vẻ bông đùa thường ngày nữa.

 

Ta nghĩ những lời đó chỉ là hắn nói để an ủi ta, nào ngờ hắn thật sự ghi lòng tạc dạ. Cũng chẳng ngờ đến, Vương Thanh – người nhìn qua hung hãn, dữ tợn – lại là một người tốt.

 

Và ta cũng không ngờ rằng trên đời thật sự có những kẻ “ngốc” như vậy. Ta rõ ràng chẳng cho hắn được gì.

 

*

 

Ta cúi đầu khẽ nói:

 

“Tề Ngọc, cảm ơn ngươi. Còn nữa… thật có lỗi.”

 

Hắn bối rối gãi đầu:

 

“Cô nương, chẳng có gì đâu, ta chỉ tiện tay thôi.”

 

Ta nhìn hắn, bâng khuâng hỏi:

 

“Nếu muội muội ngươi thật sự đang làm kỹ nữ ở Ý Xuân Lâu, ngươi đưa nàng về, không sợ thiên hạ gièm pha sao? Ngươi không chê nàng sao?”