Skip to main content

Anh ấy không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của tôi, nên đã chọn cách dần dần xa lánh, để tôi tự nhận ra.

 

Chỉ là… tôi vô tình biết được điều đó sớm hơn một chút.

 

Sau khi thu dọn xong hành lý, tôi nhìn lại…

 

Từ một chiếc vali nhỏ lúc mới đến, giờ đây tôi đã có ba chiếc thùng lớn.

 

Chiếc gối ôm hình hoạt hình trên ghế treo ngoài ban công.

 

Tấm biển tên cặp đôi tôi dán trước cửa phòng anh và tôi.

 

Khăn trải bàn màu hồng trên bàn ăn.

 

Hai chiếc cốc đôi xanh – hồng tôi mới mua đặt trên giá…

 

Căn nhà này vừa giống như lúc tôi mới đến, nhưng cũng giống như đã thay đổi rất nhiều.

 

Ra đến cửa, tôi dừng lại một chút, rồi cuối cùng… vẫn quyết định để lại một mảnh giấy nhắn cho Trần Nhiên.

 

“Đội trưởng Trần thân mến,

Cảm ơn anh vì tất cả sự chăm sóc trong thời gian qua.

Từ lần anh cứu tôi khỏi bọn bắt cóc, đến việc giới thiệu công việc, nấu bữa sáng…

Dù là việc lớn hay nhỏ, tôi đều ghi nhớ trong lòng.

Tôi rất thích anh.

Nhưng nếu cuối cùng chúng ta không thể đến được với nhau, thì anh vẫn mãi là người hùng trong lòng tôi.

Anh nói đúng, hôn ước trẻ con vốn đã lỗi thời.

Để hai người có thể ở bên nhau, quan trọng nhất vẫn là tình cảm đôi bên.

Tôi tôn trọng sự lựa chọn của anh.

Hy vọng anh có thể hạnh phúc.

Tôi đã ở nhờ nhà anh quá lâu rồi.

Giờ là lúc nên rời đi rồi.

Bảo trọng. Đừng nhớ tôi.”

 

18

 

Để lại bức thư ấy, tôi bắt taxi đến sân bay.

 

Tôi đã đặt vé máy bay đến Tam Á, tôi nghĩ mình cần một nơi để bắt đầu lại từ đầu.

 

Chuyến bay bị hoãn 15 phút so với dự kiến.

 

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ này một lần cuối cùng, trong lòng có một cảm giác khó diễn tả.

 

Vừa định xoay người bước qua cửa lên máy bay thì…

 

“Nhiễm Nhiễm!”

 

Tôi khựng lại, tưởng mình nghe nhầm.

 

“Nhiễm Nhiễm!”

 

Tôi xoay người lại, vừa hay nhìn thấy bóng dáng mà mình ngày đêm mong nhớ.

 

Anh ấy chạy rất nhanh, rất vội, đến mức có chút chật vật.

 

Khi đến gần hơn, tôi mới phát hiện dưới mắt anh có một vết bầm lớn.

 

Anh lao đến ôm chầm lấy tôi.

 

Tôi bất ngờ đến mức không biết phản ứng thế nào.

 

Anh nhìn tôi, mắt đỏ hoe, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má tôi..

 

Ướt.

 

Tôi không biết mình đã khóc từ lúc nào.

 

“Đồ ngốc ạ.”

19

Trần Nhiên mang đĩa thức ăn cuối cùng ra bàn, rồi ngồi xuống trước mặt tôi.

“Tại sao em lại bỏ đi? Còn những lời trong thư là có ý gì?”

“Ở miếu Nguyệt Lão, em đã thấy hết rồi.”

Anh nhìn tôi như thể không biết nên tức giận hay bất lực.

“Vậy tại sao em không đợi anh về để hỏi một câu?”

“Còn cần thiết sao?”

Nói đến đây, mũi tôi lại cay cay, chẳng lẽ tôi phải chờ anh tự miệng thừa nhận rằng anh thích người khác, rồi tự làm đau chính mình sao?

“Thế em không muốn nghe anh giải thích sao?”

“Anh không cần phải giải thích với em.”

Anh bất lực thở dài.

“Đó là đồng nghiệp của anh. Cô ấy đã có con hai tuổi rồi.”

Tôi trợn tròn mắt, nhìn Trần Nhiên bằng ánh mắt đầy hoài nghi:

“Không ngờ anh lại là loại người như thế?”

Nhìn vẻ mặt tôi, anh bóp mạnh má tôi một cái:

“Em lại đang nghĩ linh tinh cái gì thế?

Hôm đó bọn anh đang làm nhiệm vụ.”

Anh lấy điện thoại, mở một bản tin địa phương và đưa cho tôi xem.

“Gần đây, cảnh sát thành phố đã triệt phá một tổ chức buôn bán ma túy lớn, bắt giữ nhiều thành viên chủ chốt ngay tại miếu Nguyệt Lão.”

…”Vậy tức là, hôm đó anh và cô ấy đang diễn?”

Trần Nhiên bất lực gật đầu.

Tôi ngẩn người, không biết nên phản ứng thế nào.

Tôi tức giận, nhưng không rõ là giận anh hay giận chính mình.

Lúc này, điện thoại của đội trưởng cảnh sát hình sự Trần Nhiên đột nhiên đổ chuông.

“Xem này, cái gì đây?”

Tôi ngước lên nhìn, đó là cặp khóa bình an tôi đã vứt bỏ!

Nút thắt bướm trên dây vẫn là tôi tự tay buộc.

Anh nắm lấy cổ tay tôi, cẩn thận đeo nó lại.

Sau đó, anh giơ cổ tay mình lên trước mặt tôi.

Ở đó, cũng có một chiếc y hệt.

20

Trong căn phòng dán đầy chữ “Hỷ” màu đỏ, tôi rúc mình trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.

Trần Nhiên từ phòng tắm bước ra, nhìn tôi tròn mắt, chằm chằm nhìn anh không chớp, khẽ cười:

“Nhìn anh như vậy làm gì?”

“Chồng ơi, anh lừa em.”

Anh nghe vậy thì hơi ngớ người:

“Anh lừa em cái gì?”

“Lần trước anh nói đợi đến khi em kết hôn, em sẽ biết hai người ngủ chung thế nào mới có em bé mà… Mà bây giờ em cưới xong rồi, vẫn chưa biết gì cả!”

“Phụt…”

Trần Nhiên phì cười, không nhịn nổi.

Anh trở mình lên giường, tắt đèn.

“Bây giờ em sẽ biết ngay thôi.”