Tôi nghiêm túc lại, cố gắng nhìn rõ thứ bị làn khí âm bao phủ, nhưng Ngô Vọng lại bị đội trưởng gọi đi, vội vàng xuống lầu.
Tôi không kịp giải thích, cầm lấy áo khoác: “Mẹ, con ra ngoài một lát.”
5
Tôi lập tức liên lạc với Ngô Vọng, nhưng anh không trả lời tin nhắn hay cuộc gọi, sau đó còn tắt máy.
Tôi gọi cho mẹ: “Mẹ hỏi giúp con địa chỉ của Ngô Vọng nhé?”
Mẹ tôi hít một hơi: “Mới quen ngày đầu đã muốn đến nhà người ta ở rồi à?
“Ở trong đạo quán, con học cái gì vậy, sao còn cởi mở hơn cả mẹ?
“Mẹ nói cho con nghe này, con gái phải giữ mình, dù người ta có đẹp trai cũng không được bám theo rất mất giá, phải biết vừa xa vừa gần, vừa che vừa lộ, như đang ôm đàn mà che mặt—”
Tôi cúp máy.
Thời gian không còn nhiều, may mà trong buổi xem mắt mẹ tôi đã lấy được ngày sinh của Ngô Vọng, tôi ngồi trong xe dùng áo khoác của anh để bấm quẻ.
Cung Tốn ở Đông Nam, cung Khảm chủ về nước, cung Mệnh ở sự nghiệp.
Phía đông nam gần nước, gần chỗ làm việc, chắc là gần đồn cảnh sát — chính là khu Vịnh Trăng.
Tôi phóng xe như thể được Takumi Fujiwara nhập hồn, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy khu Vịnh Trăng phẳng lặng như gương từ xa. Trong ánh trăng mờ ảo, nó như một giọt lệ trong suốt, nằm bên cạnh một tòa nhà nhỏ trông có phần âm u.
Tôi không cần nhìn bản đồ để tìm trung tâm giám định pháp y nữa, vì một luồng khí xám rõ ràng đang bao phủ tầng hai của tòa nhà nhỏ.
Con quỷ đã mạnh hơn nhiều.
Tôi nói với bảo vệ rằng tôi tìm Ngô Vọng, rồi chạy thẳng lên tầng hai, đẩy cửa phòng giải phẫu.
Ngô Vọng nhắm mắt, nằm đơ trên sàn, mặc áo phẫu thuật, trên tay còn đeo găng trắng.
Một bóng ma mờ nhạt đang hút dần dương khí của anh, khiến bảy vía của anh ngày càng yếu, càng mờ.
Nghe tiếng động, bóng ma quay đầu lại, thoáng hiện lên là một cô bé mặc bộ đồ ngủ màu trắng. Hai hốc mắt của cô đen ngòm, trên người đầy những lỗ máu đỏ sẫm, rõ ràng cô bé đã phải chịu đựng sự tra tấn vô cùng tàn khốc trước khi ch.
Điều này cũng giải thích tại sao oán khí dày đặc khiến cô bé không thể siêu thoát, mà tụ lại thành oan hồn, mãi mãi không thể tan biến.
Nhưng cô bé này trông rất quen.
Tôi nhìn kỹ, dù không có mắt, nhưng dáng người và khuôn mặt của cô bé này, chính là cô bé tầng trên vừa ch!
Khoan đã, có gì đó không đúng.
Ma mới ch sẽ không có bóng, nhưng bóng ma này hiện hình mờ nhạt, thậm chí còn có bóng ảo trên sàn.
Rõ ràng đây là một con quỷ!
Nhưng, dù sao cũng là người quen, nên chắc sẽ dễ nói chuyện. Tôi thử bắt chuyện với cô bé: “Em gái, chị là chị hàng xóm ở tầng dưới của em. Nếu em có oan khuất gì cứ nói với chị, chị sẽ giúp em làm rõ.”
Cô bé nhìn tôi qua hai hốc mắt rỗng, đột nhiên mở miệng phát ra tiếng cười “hừ hừ.”
Dù tôi đã từng gặp nhiều ma quỷ, nhưng vẫn cảm thấy có chút căng thẳng.
Lưỡi của cô bé cũng bị cắt mất, trong miệng chỉ còn lại một phần gốc lưỡi đầy máu thịt!
Ai có thể ra tay tàn độc như vậy với một đứa trẻ mười tuổi như vậy?
Nhớ lại cảnh cặp vợ chồng nói rằng cô bé tự sát, trong đầu tôi dần xuất hiện một suy nghĩ mơ hồ, nhưng trước khi tôi kịp nắm bắt nó, con quỷ trước mặt đã lao thẳng về phía tôi.
Kèm theo âm thanh rít “xẹt xẹt” trong không khí, những ngón tay dài với móng sắc nhọn của cô bé nhắm thẳng vào cổ tôi.
Tôi đạp lên bàn phẫu thuật, nhẹ nhàng nhảy lên, lộn một vòng đáp xuống cạnh Ngô Vọng, sờ vào mạch của anh.
May quá, mạch vẫn đập mặc dù hơi yếu, anh còn cứu được.
Con quỷ chụp hụt, móng tay cào vào cửa, tạo ra năm vết xước trắng toát.
Cô bé càng thêm tức giận, hét lên một tiếng, móng tay trên hai bàn tay dài ra thêm một tấc, chuẩn bị lao tới lần nữa.
Tôi vội rút điện thoại ra, bật âm thanh:
“Ò ó ó—”
Đây là tiếng gà trống gáy.
“Gâu! Gâu gâu!”
Đây là tiếng chó đen sủa.
Sau đó tôi mở ảnh, hiện lên đầu tiên là một chiếc gương bát quái gia truyền.
Con quỷ chần chừ một chút, lùi lại hai bước.
Tôi cười nhạt, dùng đòn sát thủ cuối cùng.
Hiện ra trên màn hình là bùa Lôi Hỏa Luyện Hồn.
Đây là do sư phụ tôi tự tay vẽ, bên ngoài bán ra cũng phải vài chục triệu.
Con quỷ đau đớn rên lên một tiếng, cúi người xuống, hai tay che mặt rồi xuyên qua cánh cửa biến mất.
Tôi đau lòng nhìn bùa Lôi Hỏa Luyện Hồn trên điện thoại từ từ tan biến.
Một khoản tiền lớn, cứ thế mất rồi…
Khi sử dụng trang web này, bạn đồng ý với việc sử dụng cookie như được mô tả trong Chính sách bảo mật của chúng tôi.