Dưỡng bệnh ba năm, ta hồi kinh.
Hôn phu bên cạnh đã có thêm một nữ tử, dung mạo lại giống ta đến năm phần.
Yến tiệc đón gió, ta vô ý làm bẩn y phục của nàng ta.
Nàng ta khóc sụt sùi.
Xưa nay luôn lãnh đạm như băng, vậy mà lần đầu tiên Phó Nghiễm Lễ nổi giận với ta.
“Lục Thời Cẩm, đừng vô cớ gây chuyện nữa có được không?”
Vô cớ gây chuyện?
Ta mặt không biểu cảm, vung tay tát thẳng một cái.
“Ngươi cũng xứng để ta nể mặt?”
Hay là nên để hắn biết thế nào mới thực sự là vô cớ gây chuyện?
Khi sử dụng trang web này, bạn đồng ý với việc sử dụng cookie như được mô tả trong Chính sách bảo mật của chúng tôi.