Sắc mặt Giang Oản Oản lập tức biến thành màu chì.
Tề Tuấn Khải cũng không khá hơn là bao.
“Tư Ngữ, chúng ta nói chuyện được không?”
Tôi bật cười lạnh: “Giữa chúng ta còn gì để nói?”
“Tư Ngữ, anh biết… em vẫn còn giận anh.” — hắn cúi đầu, vẻ mặt đầy hối lỗi.
Nghe vậy, tôi cảm thấy như vừa nghe một câu chuyện cười.
“Tề Tuấn Khải, anh thật khiến tôi thấy buồn nôn.”
Tôi lách qua họ, tiếp tục bước đi.
Đột nhiên, Giang Oản Oản giận dữ gào lên, mặt mày vặn vẹo:
“Tề Tuấn Khải! Có phải trong lòng anh vẫn còn nhớ đến Diệp Tư Ngữ?! Anh đừng mơ! Loại vô dụng như anh xưa nay không xứng với cô ấy!”
Tề Tuấn Khải quay phắt lại, tát thẳng vào mặt cô ta một cái, gào lên:
“Câm miệng! Tất cả là do cô! Chính cô khiến tôi trở thành thế này! Nếu không có cô, giờ này Tư Ngữ đã là vợ tôi rồi! Giang Oản Oản, cô đúng là sao chổi! Tôi hối hận vì đã ở bên cô!”
“Cái gì?! Anh đổ lỗi cho tôi? Anh có tư cách gì mà trách tôi? Nếu không vì anh, tôi đâu bị bắt vào đồn công an! Chính anh hủy hoại tôi! Tôi hận anh! Sao anh không đi chết đi!”
Nam phụ si tình và nữ chính thánh thiện trong nguyên tác, giờ đây đang chửi nhau như chó ngoài hẻm, tát tới tát lui.
Thật nực cười làm sao.
19
Nhiều năm sau, nhóm nghiên cứu mà tôi tham gia đã đạt được rất nhiều thành tựu khoa học quan trọng.
Những công trình của chúng tôi góp phần thúc đẩy mạnh mẽ sự phát triển công nghệ của đất nước.
Tất cả những nỗ lực tôi bỏ ra đều xứng đáng.
Cuối cùng cũng đến lúc được về nhà.
Đã nhiều năm không gặp, tóc bố mẹ đã bạc đi nhiều, nhưng may mắn là sức khỏe của họ vẫn rất tốt, anh trai và chị dâu cũng rất hiếu thảo.
Sau vài ngày sum họp bên gia đình, tôi chuẩn bị quay lại trung tâm nghiên cứu để tiếp tục công việc.
Vừa đến cổng khu chung cư, tôi bị bảo vệ chặn lại.
“Tư Ngữ… lâu rồi không gặp.” — giọng anh ta khàn đặc.
Tôi ngạc nhiên nhìn về phía người đàn ông ấy.
Anh ta tháo chiếc mũ bảo vệ xuống.
Tôi sững sờ một lúc lâu.
Là Tề Tuấn Khải!
Năm tháng đã hằn sâu lên khuôn mặt anh ta. Chàng trai từng kiêu ngạo, phong độ năm xưa, giờ chỉ còn lại sự già nua, mỏi mệt.
Mắt anh ta đỏ hoe, môi run run, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.
Gặp lại anh ta lần nữa, tất cả những oán hận, ân tình trong quá khứ đã sớm tan thành mây khói.
Tôi bình thản đáp:“Lâu rồi không gặp. Giang Oản Oản đâu, cô ta ổn chứ?”
“Cô ấy… cô ấy phát điên rồi, đang ở bệnh viện tâm thần.” — giọng anh ta trầm thấp, mang theo chút đau đớn.
Từ lời kể ngắt quãng của anh ta, tôi mới biết được những chuyện đã xảy ra trong những năm qua.
Giang Oản Oản sinh một bé gái.
Mẹ Tề Tuấn Khải vốn đã ghét Giang Oản Oản vì cho rằng cô ta hủy hoại đời con trai mình, giờ càng ghét cay ghét đắng.
Không giúp trông con, không cho ăn uống tử tế thì thôi,
bà còn khóc lóc kể lể với hàng xóm:
“Trời ơi, đời tôi sao khổ thế này, con dâu ở cữ mà ăn hết sạch 12 quả bí đỏ trong nhà, định ăn sập nhà tôi sao? Ông trời ơi, sao chưa mang đứa con dâu phá của này với con bé ranh kia đi giùm tôi cho rồi…”
Giang Oản Oản vốn đã trầm cảm, cuối cùng hoàn toàn phát điên.
Cô ta cầm dao giết chết mẹ chồng.
Sau đó bế con gái nhảy lầu tự sát.
Con gái chết.
Cô ta thì sống, nhưng đầu óc không còn tỉnh táo. Gặp ai cũng nói: “Tôi là quý phu nhân ở thủ đô, Cố Cung là nhà tôi, Di Hòa Viên cũng là của tôi!”
Nghe xong, tôi chỉ khẽ thở dài.
Nhân quả báo ứng, không ai thoát được.
Chỉ đáng thương cho đứa bé còn chưa kịp lớn.
“Tư Ngữ… anh… anh hay mơ thấy em… trong mơ không phải như thế này, anh rõ ràng là thị trưởng Bắc Kinh, anh rõ ràng…” Anh ta bất ngờ nắm lấy tay tôi, giọng đầy van xin.
Tôi mạnh tay hất tay anh ta ra, ánh mắt lạnh như băng.
“Thế à? Vậy trong giấc mơ của anh, kết cục của tôi là gì?” — tôi hỏi, giọng đều đều, nhưng lạnh lẽo.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt bỗng tràn đầy hoảng loạn, không dám đối diện ánh mắt tôi.
“Xin lỗi… xin lỗi… anh bị kịch bản điều khiển, anh không biết gì hết… Tư Ngữ, tha lỗi cho anh được không…” Anh ta cúi đầu, vừa khóc vừa lặp đi lặp lại câu đó.
Tôi bật cười lạnh.
Xem ra… anh ta cũng đã “tỉnh” rồi.
Chỉ là… tỉnh hơi muộn.
Thứ anh ta tiếc nuối không phải là Giang Oản Oản, không phải mẹ mình, cũng chẳng phải đứa trẻ đã mất.
Thứ anh ta khóc, chính là vì bản thân không còn cơ hội trở thành vị thị trưởng giàu sang trong sách, sống một cuộc đời vinh quang được người người tâng bốc.
Nếu anh ta tỉnh sớm hơn, anh ta chắc chắn vẫn sẽ như trong nguyên tác — vì một câu nói của Giang Oản Oản mà một lần nữa đẩy tôi vào chỗ chết.
Tôi quay người, bước vào chiếc xe đã đợi sẵn từ trước.
Ngồi trong xe, nhìn khung cảnh tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ, trong lòng tôi tràn đầy cảm xúc trước sự đổi thay từng ngày của đất nước.
Tôi chỉ mong rằng —
Mỗi người đều có thể tự nắm lấy vận mệnh của chính mình.
Mỗi người đều có thể sống một cuộc đời rực rỡ đáng tự hào!
— Hết —
Khi sử dụng trang web này, bạn đồng ý với việc sử dụng cookie như được mô tả trong Chính sách bảo mật của chúng tôi.