Skip to main content

9.

Một mùa hè nhanh chóng trôi qua, trường học sắp khai giảng.
Ba mẹ tôi đã chuẩn bị đồ đạc xong, định đưa tôi đến trường.
Đường Nham, người đã bám riết lấy tôi suốt cả mùa hè, lại xuất hiện ở cửa nhà. Hắn nở nụ cười nịnh nọt, tiến lại gần để xách hành lý giúp tôi:
“Mộng Mộng, để anh cầm hành lý cho, để anh đưa em đến trường!”

“Không cần!”
Tôi lạnh lùng giật lại vali của mình, nhìn hắn đầy vẻ chán ghét:
“Đường Nham, chuyện anh lén sửa nguyện vọng tuy không đủ để tôi kiện anh vào tù, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên những gì anh đã làm. Cách xa tôi ra, tôi không muốn dính dáng gì đến loại cặn bã như anh nữa.”

Câu này tôi đã nói không biết bao nhiêu lần suốt cả mùa hè, nhưng Đường Nham vẫn cứ mặt dày bám lấy tôi, thậm chí còn luôn dò hỏi về số tiền thưởng hai mươi vạn kia đã được phát chưa.
Đúng là lòng dạ của hắn, ai nhìn cũng rõ!

Tôi đã tham vấn luật sư nhiều lần, nhưng do không có hậu quả thực sự xảy ra, hơn nữa đoạn video giám sát lúc đó lại không rõ ràng, nên không đủ chứng cứ để buộc tội Đường Nham.
Điều này khiến tôi vô cùng bức xúc, nhưng hiện tại tôi chẳng có cách nào tốt hơn để đối phó hắn, chỉ muốn không dính dáng đến hắn.

Nhưng Đường Nham vẫn mặt dày đuổi theo tôi:
“Mộng Mộng, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi mà. Em cho anh một cơ hội nữa đi, anh nhất định sẽ—”
“Đường Nham! Tôi gọi cho anh cả mùa hè rồi mà anh không bắt máy hả?”
Hắn còn chưa nói hết, ngẩng đầu lên đã thấy Bạch Linh bước tới.

Nghe nói cả tháng nay cô ta bị bọn đòi nợ ép vào quán bar tiếp khách, ngày nào cũng uống đến bất tỉnh nhân sự, chỉ để kiếm đủ tiền học lại một năm nữa.
Vừa thấy Đường Nham, cô ta liền phấn khởi nói:
“Đàn anh, em đã tiết kiệm đủ tiền học lại rồi! Năm nay em sẽ cố gắng học hành thật tốt. Năm sau em chắc chắn sẽ đậu Thanh Hoa. Anh chờ em ở Bắc Kinh nhé, được không?”

Đường Nham nghe xong, mặt mày đầy vẻ khó chịu:
“Cô không tự nhìn lại mình xem! Giờ cô giống cái gì? Như một cô gái làng chơi vậy, còn định thi Thanh Hoa? Đúng là mơ mộng viển vông!”
Nói xong, hắn lại quay sang nhìn tôi với ánh mắt nịnh nọt.

Thấy vậy, tôi lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, đặc biệt khi nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Bạch Linh. Tôi nhận ra chuyện chẳng lành, liền quay người bỏ chạy.
Trong khi đó, Đường Nham vẫn chưa nhận ra vấn đề, còn quay lại la lối với Bạch Linh:
“Chuyện nguyện vọng của Lâm Mộng đã thay đổi là do tôi—”

Câu hắn còn chưa dứt, Bạch Linh đã bất ngờ lao lên, đâm một nhát vào ngực hắn.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến Đường Nham không kịp hiểu điều gì đang diễn ra.
Hắn trố mắt nhìn xuống con dao đang cắm trên ngực, rồi đẩy mạnh Bạch Linh ra:
“Đồ đàn bà khốn kiếp, cô dám—”

“Đồ khốn là anh đấy, ha ha ha! Tất cả đều là tại anh làm hại tôi ra nông nỗi này, còn muốn bỏ rơi tôi để theo đuổi Lâm Mộng ư? Tôi chết cũng không cho anh toại nguyện đâu, ha ha ha!”

Bạch Linh điên cuồng cười lớn, lại lao lên rút dao ra và đâm tiếp, chẳng bao lâu, xung quanh chỉ còn một mảng máu đỏ. Tiếng còi xe cảnh sát lập tức vang lên…

Đường Nham do mất quá nhiều máu, dù được xe cứu thương đưa tới bệnh viện nhưng không qua khỏi.

Bạch Linh thì bị bắt ngay tại chỗ, vài tháng sau bị kết án tù chung thân. Nghe nói tinh thần cô ta không ổn định, thường xuyên gào thét trong tù rằng mình sẽ vào Thanh Hoa, lương năm hàng triệu, náo loạn nhiều lần đến mức cuối cùng bị chuyển vào trại giam đặc biệt.

Còn tôi thì thuận lợi đậu vào Thanh Hoa, được cha mẹ ở bên đồng hành, cuộc sống ở kiếp này sáng lạn, tràn ngập hạnh phúc.

-Hết-