1.
Từ khoảnh khắc tôi thấy Lâm Nguyệt Trì mặc chiếc váy cùng dòng thiết kế với tôi xuất hiện tại lễ đính hôn, tôi đã hiểu, cuộc hôn nhân giữa tôi và Giang Tiện không thể thành.
Để không đi vào vết xe đổ của mẹ tôi, tôi đã xé rách váy của Lâm Nguyệt Trì ngay trước mặt mọi người, đập nát lễ đính hôn mà tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Mẹ cô ta, Lâm Phương, tức đến nỗi thở không ra hơi rồi ngất lịm, Trương Chí Hoa lập tức gọi xe cấp cứu.
Bạn trai tôi, Giang Tiện, lại đứng chắn trước mẹ con Lâm Nguyệt Trì, đau lòng chỉ tay vào tôi, những lời dịu dàng trước đây giờ hóa thành chỉ trích cay nghiệt.
“Bọn họ chỉ không muốn bỏ lỡ bất kỳ thời khắc quan trọng nào trong cuộc đời em. Anh thừa nhận chiếc váy của Nguyệt Trì là do anh tặng, nhưng hai người là chị em, mặc đồ đôi thì có gì lạ?”
“Bao năm nay, Nguyệt Trì và mẹ cô ấy luôn cố gắng lấy lòng em, còn em thì cứ lạnh mặt, chẳng bao giờ đối xử tử tế! Em như vậy khiến anh rất khó xử!”
“Mẹ em tự sát, cái c/h/ế/t của bà ấy không liên quan gì đến hai mẹ con họ!”
“Trên đời này, không phải ai cũng phải nâng niu em như anh. Cả anh và họ đều không nợ em gì! Em nên tự suy ngẫm lại đi!”
Lợi dụng lúc mọi người đang vội vàng đưa Lâm Phương đến bệnh viện, tôi thu dọn hành lý rời khỏi thành phố này.
Từ lúc phá hủy lễ đính hôn cho đến giờ, vừa tròn mười tiếng.
Mười tiếng sau, tôi đã đứng trước cửa nhà ông ngoại ở thành phố B.
“Không phải hôm nay cháu đính hôn với Giang Tiện sao? Ông đã nói ông không đi, sao giờ cháu lại quay về đón ông?”
Gương mặt già nua đầy nếp nhăn của ông ngoại hiện rõ vẻ bối rối khi nhìn tôi như thể vừa chạy nạn trở về.
Dứt lời, ánh mắt ông chuyển sang chiếc vali bên cạnh tôi.
Lúc này, ông mới lờ mờ nhận ra, tôi không phải quay về đón ông đi dự lễ đính hôn, mà là đến nương nhờ ông.
“Ông đã nói rồi, có lẽ đến cuối đời, người chăm sóc cho cháu khéo lại là ông đấy!”
Tôi nở nụ cười, sợ ông đuổi tôi ra ngoài liền lấy vali chắn trước cửa.
Sau đó, thừa lúc ông còn đang sững người, tôi nhanh chóng kéo vali chen vào trong nhà.
Sau khi mẹ tôi bị mẹ con Lâm Phương và Lâm Nguyệt Trì ép đến c/h/ế/t, tôi đã từng nói với ông ngoại rằng, tôi sẽ không yêu đương, cũng không kết hôn nữa, quãng đời còn lại sẽ ở lại quê cùng ông an hưởng tuổi già.
Ông ngoại để tôi ở lại làng ba tháng, thấy nỗi đau mất mẹ của tôi vơi đi phần nào mới rít một hơi thuốc rồi mở lời bảo tôi quay về.
Ông nói, trong làng bây giờ chỉ toàn người già và trẻ nhỏ, tôi còn trẻ mà không đi làm, không giao lưu, thì cuộc đời sẽ bị hủy hoại.
Thế là ông tuyệt thực để ép tôi rời làng.
Lại dùng cách ngừng thuốc để buộc tôi chấp nhận người thanh niên chí hướng mà ông giới thiệu — Giang Tiện.
Lúc mới được Giang Tiện theo đuổi, tôi đã nói với ông rằng, trái tim tôi đã c/h/ế/t rồi.
Không ai có thể khiến nó sống lại.
Khi đó, ông ngoại nhìn tôi chỉ còn da bọc xương, chẳng màng đến lời tôi.
Ngược lại, ông còn xin số điện thoại của Giang Tiện, cả ngày căn dặn anh ấy phải quan tâm tôi nhiều hơn.
Còn nói tôi vừa mất mẹ, tâm trạng không tốt, nếu không nhiệt tình với anh ấy cũng không có nghĩa là không thích.
Tôi cũng không biết ông còn nói gì với Giang Tiện nữa, chỉ biết rằng, chẳng rõ từ lúc nào, tôi và anh ấy đã bên nhau được ba năm.
Tất cả đồng nghiệp xung quanh đều nghĩ tôi và Giang Tiện là cặp đôi mẫu mực, không bao giờ cãi vã, không giận dỗi, bề ngoài thì hòa thuận yêu thương, nhưng chẳng ai biết, trong mối quan hệ này, tôi luôn trong tư thế sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào.
Vì thế, khi thấy trong ứng dụng mua sắm của Giang Tiện có cùng một món đồ được mua hai lần và được gửi đến hai địa chỉ khác nhau, tôi liền biết vở kịch này nên đến hồi kết rồi.
2.
Giang Tiện từng nói tôi là một tảng băng.
Dù anh ấy có sưởi ấm thế nào cũng không thể khiến tôi ấm lên.
Tôi đã nói với anh, tôi không cần được sưởi ấm.
Thứ tôi cần là không bị phản bội, là một người ở bên mãi mãi.
Tận mắt chứng kiến mẹ tôi và Trương Chí Hoa từ yêu thương gắn bó, cuối cùng trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Tận mắt thấy hôm trước Trương Chí Hoa còn nói yêu mẹ tôi, hôm sau đã dẫn Lâm Phương vào phòng hóa trị, thản nhiên khoe khoang thứ tình yêu không biết xấu hổ.
Tôi sớm đã không còn tin vào đàn ông.
Càng không tin cái gọi là tình yêu.
Đàn ông thay lòng cũng chỉ là trong chớp mắt.
Lòng người là thứ quá khó nắm bắt.
Tôi may mắn vì chưa từng hoàn toàn trao trái tim mình đi, nên khi nhận ra vấn đề, tôi vẫn có thể giữ vững lý trí.
Tôi không biết Giang Tiện quen Lâm Nguyệt Trì từ khi nào.
Với tôi, ba chữ Lâm Nguyệt Trì chính là chất độc.
Chỉ cần dính vào, tôi liền cảm thấy khó chịu toàn thân.
Cô ta giống hệt mẹ mình, Lâm Phương, là điều cấm kỵ trong cuộc đời tôi.
Trong suốt ba năm qua, vào những lúc cảm động trước sự quan tâm của Giang Tiện, tôi cũng từng mở lòng tâm sự với anh.
Tôi nói với anh, trên đời này, tôi căm ghét nhất chính là mẹ con Lâm Nguyệt Trì.
Người tôi không muốn gặp nhất cũng chính là bọn họ.
Tôi còn nói, những nơi có sự xuất hiện của họ, tôi sẽ không bao giờ bước đến dù chỉ nửa bước.
Khi ấy, anh vuốt tóc tôi đầy trìu mến, tay nắm chặt tay tôi.
Giọng anh dịu dàng nhưng kiên định.
Anh nói anh đã nhớ kỹ.
Cả đời này, anh sẽ không để tôi phải khó chịu.
Nếu tôi không thích họ, không muốn nhìn thấy họ, anh tuyệt đối sẽ không để ai đưa họ đến trước mặt tôi.
Thế nhưng cuối cùng, chính anh lại đích thân cho người đi đón mẹ con Lâm Phương, dẫn họ đến buổi lễ đính hôn của chúng tôi.
Cũng chính anh đã đứng về phía đối lập khi tôi vạch mặt mẹ con họ, dùng thân mình che chở cho kẻ thù của tôi.
Tôi kéo vali vào căn phòng mình từng ở, ga giường do ông ngoại tôi vẫn giữ thói quen thay nửa tháng một lần.
Tôi thấy vẫn khá sạch sẽ liền nằm đè cả người lên đó.
Những năm qua, ở đâu tôi cũng thấy bất an.
Chỉ duy nhất nơi này — ngôi nhà của ông ngoại, người luôn thật lòng yêu thương tôi, vĩnh viễn không phản bội mới khiến tôi có chút cảm giác an toàn.
Giang Tiện đã thích Lâm Nguyệt Trì như vậy thì đi đính hôn với cô ta đi.
Chị đây không chơi nữa!
“Cháu thật sự muốn chia tay với Giang Tiện à? Thằng bé đó khá tốt bụng, cháu bỏ lỡ nó rồi, chưa chắc đã gặp được người tốt hơn đâu.”
Ông ngoại nhìn ra lần này tôi quay về có điều bất thường.
Đôi mắt ông bỗng tràn đầy lo lắng.
Ông đứng cạnh giường tôi, bước chân rón rén rồi cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi.
“Anh ta đúng là tốt bụng cho nên mới chia đều sự tốt ấy cho cả Lâm Nguyệt Trì.”
Nghĩ kỹ lại, tôi và Giang Tiện ngoài chuyện hôm nay ra thì chưa từng cãi vã.
Lúc vừa xác định mối quan hệ, tôi hoàn toàn chìm trong u ám.
Mỗi lần hẹn hò, tôi đều lạnh lùng, chẳng mặn mà gì.
Tôi chỉ mong Giang Tiện sẽ giận, sẽ không thèm để ý đến tôi.
Như vậy tôi sẽ không cần miễn cưỡng tiếp tục hẹn hò với anh.
Chỉ cần Giang Tiện buông tay, dù ông ngoại có ép tôi thế nào thì cũng không làm gì được.
Tôi không ngờ, tính khí Giang Tiện lại tốt như vậy.
Sự kiên nhẫn của anh cũng quá sức tưởng tượng.
Anh đối xử với tôi như một cô bé mẫu giáo, cho dù tôi đưa ra yêu cầu vô lý thế nào, anh vẫn luôn tôn trọng và làm theo.
Trước khi gặp Giang Tiện, tôi chưa từng nghĩ mình là kiểu con gái tệ bạc.
Nhưng khi so với anh, tôi từng cảm thấy mình quá đáng.
Dưới sự kiên nhẫn kéo dài của anh, có một ngày tôi không đành lòng nữa.
Lần đầu tiên tôi chủ động đưa tay về phía anh.
Cũng từ khoảnh khắc đó, kéo dài đến ba ngày trước, tôi đã từng tin rằng, có lẽ anh chính là sự cứu rỗi của tôi.
Khi sử dụng trang web này, bạn đồng ý với việc sử dụng cookie như được mô tả trong Chính sách bảo mật của chúng tôi.