Skip to main content

16.

Sau khi hiểu ra thân phận của Lâu Nguyệt Hành, ta bỗng chốc thông suốt rất nhiều chuyện mà kiếp trước không thể lý giải.

Ví dụ như—

Kiếp trước, Lâu Nguyệt Hành thường xuyên gửi đồ cho ta.

Mùa hạ, hắn cho người đưa băng.

Mùa đông, hắn sai người mang than sưởi.

Mùa thu, hắn biếu ta rượu hạnh.

Mùa xuân, hắn lặng lẽ tặng ta bánh đào.

Thoạt nhìn, chỉ là những vật dụng bình thường, nhưng ở trong cung, thứ gì cũng khan hiếm.

Nô tài trong cung, phần lớn đều nịnh trên nạt dưới.

Băng mùa hè, than mùa đông, đương nhiên phải ưu tiên cho những phi tần được sủng ái trước.

Đến khi đến lượt một hoàng hậu bù nhìn như ta, số còn lại chẳng đáng là bao.

Thế nhưng, Lâu Nguyệt Hành luôn biết ta thiếu thứ gì.

Ngay cả rượu hạnh và bánh đào mà hắn tặng, cũng không phải của trong cung, mà là từ tiệm Trần gia ở Vĩnh Hoa Hạng.

Mùi vị mà ta luôn hoài niệm nhất.

Có lần, ta không nhịn được, đã hỏi hắn:

“Lâu Đốc chủ quyền thế khuynh thiên, cần gì phải phí tâm tư chăm sóc một hoàng hậu thất sủng như ta?”

Hắn chỉ hờ hững trả lời một câu:

“Bản Đốc chỉ làm theo lệnh của Trưởng công chúa, nhân lúc Hoàng hậu nương nương thất thế, chiếu cố nhiều hơn một chút.”

Ta đã ngu ngốc tin lời hắn.

Vì thế, ta còn ngốc nghếch chạy đến tìm Trưởng công chúa, chân thành tạ ơn.

Hôm đó, Lâu Nguyệt Hành cũng có mặt.

Lúc đầu, Trưởng công chúa thoáng ngẩn người, dường như không hiểu ta đang nói gì.

Sau đó, nàng bỗng hiểu ra, ánh mắt lộ vẻ đã tường tận.

Cuối cùng, nàng liếc Lâu Nguyệt Hành một cái, rồi cười nhạt, chỉ hời hợt nhận lời cảm tạ của ta.

Mãi đến khi ta chết đi, trong trạng thái du hồn, đi theo hắn, nghe được những lời lẽ điên cuồng và bệnh hoạn trong lòng hắn—

Lúc ấy ta mới bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra, chuyện đó vốn không liên quan gì đến Trưởng công chúa.

Nàng không hề vạch trần hắn, chỉ là muốn chừa lại chút thể diện cho hắn mà thôi.

Thì ra, tất cả mọi thứ… đều là Lâu Nguyệt Hành.

Năm đó, khi ta cứu hắn, đút hắn ăn bánh đào, ta chỉ vô tình nhắc đến tiệm Trần gia ở Vĩnh Hoa Hạng.

Hắn liền nhớ kỹ… rằng đó là thứ ta thích ăn.

Còn ta, lại hoàn toàn không hay biết gì cả.

Thậm chí, lúc còn sống, ta còn vô tâm vô tứ, nhiều lần nhục mạ hắn không chút kiêng dè.

Chính vì vậy, Lâu Nguyệt Hành luôn nghĩ rằng… ta cực kỳ ghét hắn.

Ngay cả khi muốn tặng ta một món đồ, hắn cũng sợ ta chê dơ bẩn, đến mức phải mượn danh nghĩa của Trưởng công chúa để trao tặng.

Thì ra—

Những năm ta mang danh hoàng hậu, vì Lý Hoài Cẩn mà chăm chỉ luyện chữ vẽ tranh, bị nhốt trong cung son.

Cũng có một người vì ta, mà vật lộn giãy giụa trong bùn lầy tăm tối, yêu mà không dám nói thành lời.

Đáng tiếc, tất cả đều quá muộn rồi.

Đến khi ta cuối cùng cũng hiểu được tấm chân tình của hắn—

Ta đã hóa thành một cô hồn dã quỷ, chẳng còn cách nào quay lại nữa.

 

17.

Linh hồn ta đi theo Lâu Nguyệt Hành, suốt một năm dài đằng đẵng.

Ta tận mắt nhìn thấy hắn—

Từng bước ép sát, cắt đứt quyền lực của Lý Hoài Cẩn.

Truy quét quân địch, giết sạch những kẻ từng hại ta.

Cùng Trưởng công chúa liên thủ, đưa nàng lên ngôi, khôi phục giang sơn Đại Lương.

Hôm hắn quyết định ám sát Lý Hoài Cẩn, trời đổ một trận tuyết đầu mùa.

Trưởng công chúa sớm đã biết toàn bộ kế hoạch của hắn, trước khi hắn xuất phát, nàng vẫn không nhịn được mà xác nhận lại một lần cuối cùng:

“Lâu Nguyệt Hành, ngươi có biết, dù cho kế hoạch thành công…”

“…ngươi cũng sẽ không thể sống sót trở về?”

Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve thanh đoản đao trong lòng bàn tay.

Chính là thanh dao nhỏ năm xưa ta từng tặng hắn.

Giọng hắn bình thản như tuyết rơi, nhẹ tựa gió thoảng:

“Ừm, vậy thì không sống nữa.”

Trưởng công chúa không đành lòng, thấp giọng nói:

“Ta hiểu, ngươi muốn tự tay báo thù cho Lâm Lang.”

“Nhưng ngươi có biết không?”

“Dù ngươi có chết, thiên hạ vẫn sẽ khắc tên ngươi là tội thần giết vua, lưu danh muôn đời với vết nhơ không thể xóa bỏ?”

Đôi mắt Lâu Nguyệt Hành vô hồn như tro tàn, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên, giọng khàn khàn:

“Danh tiếng bị nguyền rủa suốt vạn năm cũng chẳng sao.”

“Chỉ cần… đổi lại sự yên nghỉ cho linh hồn nàng.”

Nói đến đây, hắn bất chợt quay người, ho dữ dội.

Lúc này, cơ thể hắn đã đến giới hạn cuối cùng.

Để duy trì sự tỉnh táo, hắn buộc phải uống loại thuốc cực mạnh, làm hại đến tính mạng.

Từng cơn đau thắt âm ỉ trong lòng ta.

Lúc này, ta đã yêu hắn.

Nhưng ta chỉ là một linh hồn.

Ta chẳng thể làm gì.

Ta chỉ có thể mắt mở trừng trừng, nhìn hắn từng lộng lẫy phong hoa, nay lại vì bệnh tật bào mòn mà dần héo úa.

Lưng hắn khom xuống, sống lưng oằn lại.

Ngày hắn giết vua.

Hắn thực sự hóa thành một Diêm La đòi mạng.

Hắn cầm kiếm xông vào hoàng cung, một nhát chém đứt đầu Lý Hoài Cẩn.

Sau đó, lại chặt xác tên cẩu hoàng đế kia thành từng mảnh.

Mỗi một nhát chém hạ xuống—

Hắn vẫn luôn giữ vẻ mặt thản nhiên, không một gợn sóng.

Máu tươi bắn tung tóe lên triều phục của hắn, nhuộm đỏ gương mặt tái nhợt kia, tạo nên một vẻ đẹp quỷ dị đến lạ.

Giết đến cuối cùng, hắn kéo lê thi thể không nguyên vẹn của Lý Hoài Cẩn, ném thẳng vào đàn chó hoang đang đói khát.

Tội danh giết vua, đã hoàn toàn xóa sạch công lao bình định giang sơn của hắn.

Từ nay về sau, thiên hạ sẽ chỉ nhớ đến hắn như một tội thần, một kẻ phản nghịch khát máu.

Mọi thứ đã kết thúc.

Lâu Nguyệt Hành lại một lần nữa trở về trước mộ phần của ta.

Hắn mệt mỏi đến kiệt quệ, tựa lưng vào bia mộ, ngón tay gầy guộc, khẽ chạm vào con dao nhỏ năm xưa ta đã tặng hắn.

Cuối cùng—

Hắn dùng chính thanh dao ấy, cắt ngang cổ họng mình.

Máu tươi chảy ra không ngừng, nhuộm đỏ tuyết trắng đầu đông.

Khóe mắt hắn đã mệt mỏi đến cực hạn, nhưng vẫn nhiễm một tầng sắc đỏ mong manh.

Hắn nhìn về phía ta, thấp giọng khàn đặc, thì thào:

“Tạ Lâm Lang… ta biết nàng ghét ta.”

“Nhưng mà… ta vẫn muốn đi cùng nàng.”

Giọng nói khô khốc, nghẹn lại nơi cổ họng.

Nhưng từng chữ, từng lời—

Lại chứa đựng tất cả những dịu dàng mà hắn đã dành cả một đời để cất giữ.

Hắn tự vẫn.

 

18.

Kiếp này, ta sống lại một đời.

Mọi thứ… đều còn kịp.

Lâu Nguyệt Hành vẫn chưa chết.

Hắn đang sống sờ sờ đứng ngay trước mặt ta.

Gương mặt tuấn tú lạnh lùng, như tùng xanh giữa băng tuyết.

Dù ta không còn đọc được suy nghĩ của hắn—

Nhưng từng biểu cảm nhỏ nhặt trên gương mặt hắn, ta đều có thể hiểu thấu từng chút một.

Lúc này, hắn đang căng cứng cả người, vẻ mặt giả vờ hung dữ, lạnh lùng buông lời cảnh cáo:

“Tạ Lâm Lang, kẻ cuối cùng dám coi ta là món đồ chơi…”

“Bị ta đâm liên tiếp hai mươi nhát dao.”

“Vậy nên… nếu bây giờ ngươi bỏ chạy, vẫn còn kịp.”

Từng câu từng chữ, đều cố ý dọa ta.

Nhưng ta chẳng hề sợ hãi.

Thậm chí, ta còn lại gần thêm một chút, nắm lấy tay hắn, cúi đầu thì thầm bên tai:

“Lâu Nguyệt Hành, đừng coi thường ta quá.”

“Tìm món đồ chơi thì có gì hay ho?”

“Ta đã nói rồi—”

“Ta muốn làm phu nhân của Lâu Nguyệt Hành!”

Lòng ngực hắn đột nhiên phập phồng dữ dội, hơi thở hỗn loạn.

Nhưng giọng điệu vẫn cố ý châm chọc, thăm dò:

“Tạ tiểu thư tôn quý, thật sự muốn đi theo ta…”

“Một kẻ hoạn quan như ta?”

Ta hơi nhướng mày, ánh mắt nửa cười nửa không.

Kiếp trước, khi ta đã chết, ta từng làm quỷ đi theo hắn suốt một năm dài.

Hắn không nhìn thấy ta, nhưng ta luôn ở ngay bên hắn.

Về sau, khi hắn ngã bệnh trên giường, suốt đêm trằn trọc không ngủ, thường xuyên phải ngâm mình trong dược thủy để trị thương.

Nói ra có chút mất mặt—

Khi đó, ta đã lỡ nhìn thấy hết rồi.

Có “hoạn” hay không, ta rõ hơn ai hết.

Hắn cứ giả vờ mập mờ, chẳng qua chỉ muốn nghe ta nói thêm vài câu mềm lòng mà thôi.

Vậy thì, ta sẽ chiều hắn một chút.

Ta cười, giọng điệu vừa dịu dàng vừa chắc chắn:

“Lâu Nguyệt Hành, ta muốn theo ngươi—”

“Không phải vì thân phận, cũng chẳng phải vì quyền thế.”

“Dù ngươi có mù, có què, có tàn tật…”

“Hay thậm chí có chết đi, ta cũng thích ngươi…”

Nhưng nói đến đây, ta bỗng chột dạ nhận ra những lời này quá xui xẻo!

Vội vàng ngừng lại, cuống quýt đổi giọng:

“Phì phì phì! Phì phì phì!”

“Cái gì mà tàn tật với chết chóc chứ…!”

“Lâu Nguyệt Hành, ngươi nhất định sẽ bình an vô sự, trường thọ trăm… Ưm…”

Ta còn chưa kịp nói xong—

Hắn đã giữ chặt lấy ta, kéo ta ôm chặt vào lòng.

Đôi môi nóng rực của hắn ập xuống.

Nụ hôn cuồng nhiệt, mạnh mẽ, bá đạo mà không cho ta chút cơ hội né tránh.

Hơi thở hắn vây lấy ta.

Hơi ấm hắn bao trùm lấy ta.

Mùi tuyết lạnh hòa cùng hương tùng nhàn nhạt trên người hắn, dần dần nhuốm lấy toàn bộ hô hấp của ta.

Cứ như thể, hắn muốn khắc ta vào tận cốt tủy.

Hắn dùng sức quá mạnh, làm đau cả đầu lưỡi ta.

Ta hung hăng bấm vào eo hắn một cái, vẫn chưa hết tức, lại cắn hắn thêm một nhát.

Lâu Nguyệt Hành dường như không cảm thấy đau, trái lại, hắn khẽ run rẩy, giọng nói đầy kìm nén, thì thầm bên tai ta:

“Tạ Lâm Lang… nàng không thoát được nữa đâu.”

Giọng hắn run nhẹ.

Mang theo chút nghẹn ngào, như thể sắp khóc.

Ta ngẩn ra, tim đập mạnh một nhịp.

Hắn là ai chứ?

Hắn là Diêm La Đông Xưởng, là sát thần vung tay liền lấy mạng người.

Vậy mà bây giờ…

Hắn lại đang khóc sao?

Khoảnh khắc ấy, hắn như thể sợ lộ ra phút chốc yếu mềm của mình, liền lập tức gia tăng lực đạo của nụ hôn—

Càng thêm cuồng dã, mạnh mẽ.

Nhưng đúng vào lúc hơi thở nóng bỏng nhất, hắn bỗng dừng lại.

Ta ngước mắt, chạm phải ánh mắt đỏ hoe của hắn.

Rõ ràng, hắn vẫn chưa thỏa mãn.

Thế nhưng, hắn lại kìm nén đến cực hạn, đôi mắt tối sâu, giọng nói vừa không cam lòng, vừa giống như một lời cảnh cáo:

“Tạ Lâm Lang.”

“Đã hôn ta rồi… thì phải chịu trách nhiệm.”

“Nàng phải… cho ta một danh phận.”

Giọng hắn khàn khàn, nóng bỏng, câu hồn đoạt phách, thậm chí còn mang theo chút ủy khuất.

Vừa nói, tay hắn đã xuất hiện thêm một vật—

Không biết từ lúc nào, hắn đã tháo xuống sợi phát đai trên đầu ta.

Hắn cứ quấn nó quanh ngón tay, hết lần này đến lần khác…

Vòng rồi lại vòng…

Quấn rồi lại quấn…

Ta: “…”

Lại nữa rồi.

Hắn có sở thích thu thập đồ vật của ta hay sao?

Trước đây, hắn lén giữ con dao nhỏ ta tặng năm xưa, không nói.

Lần trước, hắn lại nhân lúc ta không để ý, trộm mất cây trâm cài tóc của ta.

Lần này…

Hắn lại dám tháo cả phát đai trên đầu ta?

Thôi kệ.

Nghĩ đến những chuyện kiếp trước, ta không chấp nhặt với hắn nữa.

Đại cục còn chưa thành.

Hôn nhân của ta vẫn chưa định.

Dù thế nào đi nữa, hiện tại cũng không phải là thời điểm thích hợp để ngủ cùng hắn.

Ánh trăng tràn qua song cửa, soi bóng trên người Lâu Nguyệt Hành.

Ta hạ giọng, nhẹ nhàng nói như rót mật vào tai hắn:

“Chẳng phải chỉ là một danh phận thôi sao?”

“Chỉ cần xử lý xong tên cẩu hoàng đế Lý Hoài Cẩn…”

“Cái gì ta cũng cho ngươi.”

Hắn lười biếng vùi đầu vào hõm cổ ta, hơi thở vẫn còn lưu lại dư vị dục vọng chưa tan.

“Được.”

“Ba tháng.”

Ta khẽ nhíu mày:

“Ngươi tự tin vậy sao?”

Thời gian hắn đưa ra—

Lại trùng khớp với dự tính của ta.

Nhưng ta là người trọng sinh, ta biết rõ, ba tháng sau, hoàng thành ắt sẽ có đại biến.

Ta đã sớm chuẩn bị lợi dụng cơn hỗn loạn đó.

Nhưng hắn thì sao?

Hắn rốt cuộc có kế hoạch gì?

Hắn không trả lời.

Chỉ khẽ nhếch môi, cười nhẹ một tiếng:

“Ba tháng, là đủ rồi.”

Hắn cúi đầu, chóp mũi lướt qua vành tai ta, thấp giọng như mê hoặc:

“Tạ Lâm Lang, đừng nuốt lời.”

 

19.

Từ ngày hôm đó, Lâu Nguyệt Hành bận rộn hẳn lên.

Còn tên cẩu hoàng đế Lý Hoài Cẩn, để cố vớt vát lòng dân, lại tiếp tục bày ra một chiêu trò mới.

Hắn quyết định đích thân ngự giá, đến ba quận bị thiên tai để cử hành nghi thức tế trời, cầu phúc, thể hiện ân đức hoàng gia.

Chuyện này, kiếp trước hắn cũng từng làm.

Khi ấy, ta đã khuyên hắn—

“Nghi thức cầu phúc vô cùng rườm rà.”

“Ngươi là hoàng đế, một khi xuất cung, mọi thứ từ bảo vệ, ăn ở, hành trình… đều sẽ tiêu tốn vô số tiền bạc và nhân lực.”

“Quan viên địa phương lúc này đang bận rộn cứu trợ thiên tai, nào có thời gian mà nghênh đón ngươi?”

Nhưng đáng tiếc—

“Lời hay khó khuyên kẻ muốn chết.”

Cuối cùng, vì hành động ngu xuẩn cầu phúc ấy, hắn không chỉ bị dân chúng oán trách thêm, mà còn tạo cơ hội cho nước Bắc Nhung cài cắm vô số mật thám vào kinh thành.

Lần hỗn loạn sau đó trong cung, chính là mầm họa từ chuyến đi này.

Kiếp này cũng không khác gì.

Hắn lại tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn này.

Nhưng có một điều thay đổi—

Không chỉ Lý Hoài Cẩn muốn đi, mà ngay cả Thẩm Khanh Khanh cũng muốn theo.

Phù Xuân nghe xong, không nhịn được mà đảo mắt khinh thường:

“Tiểu thư, lần này hoàng thượng xuất cung cầu phúc, chẳng mang theo phi tần nào, chỉ dẫn theo mỗi Thẩm Khanh Khanh!”

“Rõ ràng là muốn nâng đỡ nàng ta mà!”

Nàng ta còn tự xưng mình xuất thân y nữ, nói rằng muốn đi theo để chữa bệnh cứu người.

Ta: “…”

Chữa bệnh cứu người?

Ta sợ nàng ta đi gieo họa thì có.

“Đúng là da mặt dày đến mức khó tin.”

“Dựa vào y thuật của nàng ta mà cũng đòi cứu người?”

“Đại phu do Trưởng công chúa phái đến đã bận rộn suốt một tháng trời!”

“Nàng ta theo đến đó, chẳng qua là muốn lợi dụng tình hình để kiếm chút danh tiếng mà thôi.”

Ta khẽ cười lạnh.

Đúng vậy.

Thẩm Khanh Khanh bị mắng đến mức thảm hại như vậy, đương nhiên sẽ không cam lòng.

Có cơ hội vớt lại danh tiếng, nàng ta nhất định sẽ vội vã lao vào.

Mà Lý Hoài Cẩn, cũng muốn nhân cơ hội này xoay chuyển ánh nhìn của bá quan dành cho nàng ta.

Quả nhiên, Thẩm Khanh Khanh đắc ý vô cùng, cuối cùng không nhịn được mà tìm đến ta.

Nàng ta mượn cớ từ biệt, thực chất là đến để khoe khoang khiêu khích.

“Tạ Lâm Lang, đừng tưởng ta không biết.”

“Ngươi cái đồ tiện nhân này, miệng thì nói không muốn làm hoàng hậu—”

” Bất quá cũng chỉ là mưu kế muốn bắt thì buông, muốn giữ lại thả mà thôi!” (Cố tình tỏ ra xa cách để dụ đối phương tới gần.)

“Đáng tiếc, dù ngươi có dốc hết tâm tư cũng vô dụng!”

“Đợi ta theo hoàng thượng đi cầu phúc trở về, ngươi cứ chuẩn bị quỳ xuống gọi ta một tiếng Hoàng hậu đi!”

Không có Lý Hoài Cẩn bên cạnh, nàng ta cũng lười giả vờ yếu đuối nữa.

Nhưng khi tiếng bước chân vang lên không xa phía sau—

Nụ cười trên môi nàng ta bỗng dưng chùng xuống.

Nàng ta khẽ nhếch môi, ánh mắt thoáng qua vẻ hiểm ác, rồi đột nhiên—

Ngã ngửa ra phía sau!

Chưa đầy một giây, nàng ta đã nằm sõng soài trên đất.

Vẻ mặt hoảng loạn, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống má.

“Tạ tiểu thư! Sao ngươi lại đẩy ta?”

“Ta thật lòng đến để xin lỗi, để từ biệt ngươi…”

“Ta không hiểu, tại sao ngươi lại ghét ta đến vậy?”

“Ta theo giá ngự chỉ để chữa bệnh cứu người—”

“Ngươi làm ta bị thương, vậy thì tính mạng của dân chúng ba quận Nam Kinh biết làm thế nào đây?”

Vừa thấy bộ dáng đáng thương của nàng ta, ta lập tức hiểu ra—

Lý Hoài Cẩn đã đến.

Quả nhiên, giây tiếp theo—

Giọng nói phẫn nộ của hắn vang lên ngay sau lưng ta.

“Tạ Lâm Lang! Ngươi lại dám ức hiếp Khanh Khanh?!”

Hắn vội vàng chạy đến, nâng Thẩm Khanh Khanh dậy, cẩn thận bảo vệ nàng ta sau lưng, sau đó quay sang trừng mắt nhìn ta, như thể muốn ăn tươi nuốt sống ta.

Ta chỉ cười nhạt, chậm rãi bước đến trước mặt Thẩm Khanh Khanh, cúi đầu hỏi nàng ta:

“Ta đẩy ngươi sao?”

Nàng ta bấu chặt lấy tay áo Lý Hoài Cẩn, nước mắt lưng tròng, giọng run run:

“Tạ tiểu thư…”

“Ngươi…”

“Tại sao lại đối xử với ta như vậy?”

Chỉ có ta mới nhìn thấu ánh mắt tràn đầy giễu cợt ngông cuồng của nàng ta.

Ta cười khẽ.

Nhanh như chớp, ta nắm lấy tay nàng ta, hung hăng đẩy thẳng xuống ao sen!

Mùa thu đã qua, sen xanh héo úa, lá rụng tả tơi, chỉ còn lại bùn lầy bẩn thỉu, hôi thối ngập tràn cả mặt nước.

Lý Hoài Cẩn hốt hoảng lao đến, nhưng lại quá chậm một bước.

Đám thị vệ đứng ngây người tại chỗ, đợi đến khi lấy lại tinh thần, mới vội vàng nhảy xuống ao để cứu người.

Thẩm Khanh Khanh lăn lộn giãy giụa trong bùn nhão, miệng không ngừng hét chói tai:

“A——!!!”

Nàng ta bị bùn bẩn tràn vào cả miệng, thậm chí lỗ mũi cũng phun ra từng bọt bùn nhỏ.

Ta bình thản phủi tay, trên mặt vẫn giữ dáng vẻ cao quý đoan trang của một thiên kim tiểu thư.

Nhưng có vẻ như bọn họ đã quên mất một điều—

Ta xuất thân từ tướng môn, lớn lên trong đao kiếm.

Lý Hoài Cẩn hoàn hồn lại sau cơn sốc, khuôn mặt đầy tức giận:

“Tạ Lâm Lang! Trẫm còn đứng đây mà ngươi dám làm ra chuyện độc ác thế này?!”

Ta lạnh nhạt liếc hắn, giọng nói đều đều, như đang bàn chuyện không chút quan trọng:

“Nếu ta thật sự muốn ra tay, vậy ngươi nghĩ… ta sẽ chỉ nhẹ nhàng đẩy nàng ta một cái như vậy sao?”

“Không đâu.”

“Ta sẽ để nàng ta lăn lộn trong bùn lầy cho đủ.”

“Như bây giờ.”

Lý Hoài Cẩn nhìn ta chằm chằm, vẻ mặt dần dần thay đổi, ánh mắt đầy phức tạp:

“Tạ Lâm Lang… sao ngươi lại… thay đổi đến vậy?”

Ta khẽ cười nhạt, không buồn đáp lời, trực tiếp xoay người rời đi.

Hắn không cam lòng, lại gọi ta một tiếng:

“Tạ Lâm Lang…”

Ta không dừng bước.

Hắn chỉ có thể đứng ngây ra tại chỗ, nhìn theo bóng lưng ta khuất xa.

Không phải ta thay đổi.

Mà là, hắn chưa bao giờ thực sự hiểu rõ ta.

Ta vẫn là Tạ Lâm Lang.

Nhưng ta không còn là một cô nhi bơ vơ nữa.

Ta có ngoại tộc, có gia đình bên ngoại bảo hộ.

Ta bảo vệ được những tướng sĩ cũ từng đi theo phụ thân.

Ta có sự ủng hộ của bá quan triều đình.

Có sự công nhận của Thái hậu.

Có sự hậu thuẫn của Trưởng công chúa.

Và quan trọng hơn cả—

Ta còn có Lâu Nguyệt Hành.

Sau hai tháng trọng sinh, kế hoạch của ta đã bắt đầu phát huy hiệu quả.

Dù Lý Hoài Cẩn là hoàng đế, hắn cũng không thể động đến ta dù chỉ một sợi tóc.

 

20.

Hắn dẫn theo Thẩm Khanh Khanh xuất cung cầu phúc, một đi suốt một tháng trời.

Nghe nói—

Vừa đặt chân đến Nam Quận, nhìn thấy những thi thể la liệt, nhìn thấy những người bị thương mất tay mất chân, Thẩm Khanh Khanh còn chưa kịp chữa bệnh, đã tá hỏa nôn thốc nôn tháo.

Lý Hoài Cẩn xót nàng ta, liền cho nghỉ dưỡng tại hành cung.

Nhưng cuối cùng, Thẩm Khanh Khanh vẫn cố gắng chống đỡ để xuất hiện trước mặt dân chúng.

Thế nhưng, nàng ta vốn dĩ chỉ là một y nữ nửa vời.

Lại thêm từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, trong cung có đủ thuốc quý, có Lý Hoài Cẩn sủng ái, nên mới có chút chỗ đứng.

Nhưng với người dân bình thường—

Ai có khả năng mua nổi nhân sâm, nhung hươu, mật gấu, hải mã?

Bệnh nhân không thể dùng đơn thuốc của nàng ta.

Đại phu chân chính lại thấy nàng ta vướng bận.

Rốt cuộc, Thẩm Khanh Khanh trở thành kẻ phiền toái trong mắt tất cả mọi người, bị người ta lịch sự “mời” đi chỗ khác.

Trong khi đó—

Lý Hoài Cẩn tổ chức nghi thức cầu phúc, giết trâu mổ bò, đốt vàng rải bạc, nhang khói mười dặm.

Dân chúng oán thán đầy trời, nói rằng:

“Số trâu bò và vàng bạc kia, thay vì đốt đi, chi bằng chia cho chúng ta, đủ để sống qua một năm rồi!”

Một tháng trời dày vò.

Lúc xuất cung, Lý Hoài Cẩn và Thẩm Khanh Khanh huy hoàng bao nhiêu—

Lúc hồi cung, bọn họ thảm hại bấy nhiêu.

Nhưng thế vẫn chưa đủ.

Mật thám Bắc Nhung đã bắt đầu hành động.

Ngay vào ngày Lý Hoài Cẩn cãi lời bá quan, khăng khăng muốn tổ chức đại điển sắc phong Hoàng hậu cho Thẩm Khanh Khanh.

Kiếp trước, đây vốn là lễ sắc phong của ta.

Kiếp này, đã thành của Thẩm Khanh Khanh.

Mật thám đã cải trang thành cung nữ yếu đuối, đứng bên cạnh hầu hạ Lý Hoài Cẩn.

Đợi đúng thời cơ, từng người từng người một—

Thoắt cái hóa thành tử sĩ sát khí đằng đằng!

Chớp mắt—

Dao găm vung lên!

Thị vệ tuốt kiếm!

Tiếng chém giết vang rền như sóng dữ ập đến.

Lâu Nguyệt Hành chỉ qua loa giết hai tên thích khách, rồi đứng yên chờ thời cơ thuận lợi để tương kế tựu kế.

Nhưng vở kịch này, vẫn cần phải diễn cho trọn.

Hắn làm bộ định tiến lên bảo vệ hoàng đế.

Ta lại cố tình tỏ ra hoảng hốt, một tay giữ chặt lấy ống tay áo của hắn, giọng nói mềm nhũn, ánh mắt long lanh đáng thương:

“Lâu thống lĩnh, nếu ngươi đi rồi, ta và trưởng công chúa phải làm sao?”

Hắn thoáng khựng lại.

Rõ ràng, hắn biết ta đang diễn—

Nhưng vẫn thích thú, đôi mắt thoáng mềm mại, khóe môi vô thức nhếch lên:

“Ừm… Không đi.”

Vậy là, hắn đứng lại bên ta.

Một kiếm, đoạt một mạng.

Thích khách thấy hắn quá lợi hại, biết không thể đấu lại, liền đồng loạt quay sang tấn công hoàng đế.

Ta bình tĩnh đứng cạnh trưởng công chúa, lạnh lùng quan sát từng tia máu bắn tung tóe trước mắt.

Mũ phượng trên đầu Thẩm Khanh Khanh đã rơi xuống từ lâu.

Thẩm Khanh Khanh kéo lê bộ phượng bào nặng nề, giống như vô số lần trước đây—

Khi nguy hiểm ập đến, nàng ta lại trốn sau lưng Lý Hoài Cẩn.

Giữa cảnh hỗn loạn, một thanh đoản đao sắc bén lao thẳng tới trước ngực Lý Hoài Cẩn.

Kiếp trước—

Vì đại cục, trưởng công chúa đã liều mạng chắn nhát dao này cho hắn.

Nhưng cuối cùng, nàng lại bị hắn lấy oán báo ơn.

Cảnh tượng ấy, ta vẫn nhớ rõ như in.

Kiếp này—

Trưởng công chúa vừa định động thân, ta đã bất ngờ nắm chặt tay áo nàng, nhẹ giọng cười nói:

“Xin trưởng công chúa bảo trọng long thể, cứ bình tĩnh xem diễn kịch thôi.”

“Đừng can thiệp vào nhân quả của kẻ khác.”

Đao kiếm đã rút ra, làm sao còn có thể thu lại?

Chỉ trong chớp mắt—

Lưỡi đao đã cắm sâu vào thân thể Lý Hoài Cẩn.

“Thánh thượng gặp thích khách! Mau hộ giá!”

Trên thực tế, hắn hoàn toàn có thể tránh đi một chút.

Ít nhất cũng không để bị thương nặng như vậy.

Thậm chí—

Người ở gần hắn nhất lúc này là Thẩm Khanh Khanh.

Nếu nàng ta chịu đứng ra che chắn cho hắn, hắn đã có thể bình yên vô sự.

Nhưng đáng buồn là—

Thẩm Khanh Khanh, người luôn miệng nói yêu hắn, kẻ ngày ngày thề non hẹn biển với hắn—

Đến thời khắc sinh tử, nàng ta không chỉ không bảo vệ hắn, mà còn…

Khi hắn định tránh đi, nàng ta lại dùng sức kéo hắn lại!

Biến hắn thành một tấm bia đỡ đạn!

Khoảnh khắc máu trào ra, Lý Hoài Cẩn sững sờ tại chỗ.

Vài giây sau, hắn bỗng chậm rãi vươn tay về phía chúng ta, giọng nói yếu ớt đứt quãng:

“Lâm Lang…”

“Hoàng trưởng tỷ…”

“Các người…”

Đôi mắt hắn đỏ lên, sắc mặt đau đớn.

Nhưng ta rất rõ—

Nỗi đau này, không chỉ vì vết thương.

Mà còn vì hắn vừa như bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Hắn chợt nhận ra mình đã sai.

Nhưng—

Còn ai quan tâm nữa?

Người từng sẵn sàng chắn dao cho hắn đã không còn.

Còn lại, chỉ là báo ứng của chính hắn mà thôi.