Shopee Chạm để tắt
Skip to main content

Sau Khi Gả Vào Hào Môn

9:50 chiều – 13/01/2025

10

 

Nhìn vào thương hiệu của hộp quà, có thể thấy món quà Tống Dư Như tặng là một chiếc đồng hồ đeo tay.

 

Hoắc Cảnh Hàn không thèm nhìn, anh làm rõ: “Sợi dây chuyền đó không phải tôi tặng, ban đầu là bố cô nhiều lần nhờ tôi mua tặng cô, cũng là ông ấy nhờ tôi đừng nói cho cô biết.”

 

Sắc mặt Tống Dư Như hơi thay đổi, lắc đầu nói: “Không thể nào, sợi dây chuyền đó không phải trị giá hai triệu sao? Ông ta chỉ là một đầu bếp, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

 

Tống Dư Như vừa dứt lời, phát hiện đầu bếp Lý đang đứng ở cửa phòng ăn, cô ta đi tới chất vấn: “Dây chuyền là ông nhờ Hoắc tổng mua à? Ông lấy đâu ra tiền?”

 

Đầu bếp Lý giải thích: “Là tiền đền bù giải tỏa nhà ở quê. Tiểu Như, bố biết con luôn coi thường bố, bố sợ con không nhận món quà này, mới mượn danh nghĩa của Hoắc tổng để tặng cho con, con rất thích sợi dây chuyền này, đúng không?”

 

“Đủ rồi.” Tống Dư Như giật phăng sợi dây chuyền trên cổ, sợi dây bị đứt, từng viên trân châu rơi xuống đất.

 

Tống Dư Như giẫm lên trân châu, hằn học nói: “Tôi không thích sợi dây chuyền này, chỉ cần là ông tặng, tôi đều không thích!”

 

Tống Dư Như khóc lóc bỏ chạy, đầu bếp Lý cúi xuống nhặt những viên trân châu rơi trên mặt đất.

 

11

 

Sau khi hiểu lầm giữa tôi và Hoắc Cảnh Hàn được hóa giải, chúng tôi đã có một khoảng thời gian ngọt ngào.

 

Cho đến ba tháng sau, bố mẹ của Hoắc Cảnh Hàn về nước.

 

Họ đã sắp xếp một bữa tiệc gia đình tại biệt thự cũ.

 

Sau khi dùng bữa trưa xong, Hoắc Cảnh Hàn bị ông Hoắc gọi vào thư phòng để bàn chuyện công việc.

 

Mẹ chồng Khương Quỳnh Lam phân phó người giúp việc bày trà chiều trong vườn, kéo tôi nói chuyện phiếm.

 

Bà mở một hộp trang sức, nói rằng bên trong là những món trang sức mà bà đã mua ở khắp nơi trên thế giới trong nửa năm qua, tất cả đều tặng cho tôi.

 

Mẹ chồng tôi xưa nay luôn hào phóng, quan hệ mẹ chồng nàng dâu của chúng tôi cũng rất tốt.

 

Xem xong trang sức, Khương Quỳnh Lam nhìn chằm chằm vào bụng tôi nói: “Con dâu, bụng con có động tĩnh gì chưa?”

 

Lời nói của mẹ chồng nhắc nhở tôi, khoảng thời gian gần đây tôi và Hoắc Cảnh Hàn không dùng biện pháp tránh thai.

 

Tính thời gian, có thể thử rồi.

 

Thấy tôi cười không nói, Khương Quỳnh Lam lại nói: “Con và Cảnh Hàn sinh ra đứa trẻ, nhan sắc nhất định rất cao, hai đứa cố gắng lên, mẹ mong được bế cháu đấy.”

 

“Vâng.” Tôi gật đầu.

 

Tôi và Hoắc Cảnh Hàn gần đây rất thường xuyên, nếu không có gì bất ngờ, chẳng bao lâu nữa sẽ mang thai.

 

Mẹ chồng uống một ngụm trà, tiếp tục nói: “Cảnh Hàn vẫn luôn muốn tiếp quản công ty ở nước ngoài, bố con đã nói rồi, chỉ cần hai đứa sinh ra người thừa kế, sẽ để nó tiếp quản công ty ở nước ngoài sớm hơn.”

 

Tôi cười gật đầu, đến khi phản ứng lại, nụ cười trên mặt cứng đờ: “Mẹ, mẹ nói gì cơ? Công ty ở nước ngoài?”

 

Khương Quỳnh Lam ý thức được mình lỡ lời, vội vàng chữa cháy: “Khụ khụ, nhà họ Hoắc chỉ có một mình Cảnh Hàn là người thừa kế, công ty ở nước ngoài sớm muộn gì cũng là của nó.”

 

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

 

Trước đây tôi không hiểu tại sao Hoắc Cảnh Hàn đột nhiên thay đổi thái độ với tôi, còn chủ động đề nghị có con.

 

Hóa ra, đứa con này là con bài thương lượng để anh ấy tiếp quản công ty ở nước ngoài sớm hơn?

Xem ra, là tôi tự mình đa tình rồi.

 

12

 

Buổi tối, tôi nằm trên giường, nhớ lại những lời mẹ chồng nói buổi chiều.

Cùng với thái độ thay đổi của Hoắc Cảnh Hàn đối với tôi trong ba năm qua.

 

Hoắc Cảnh Hàn mặc áo choàng tắm từ phòng tắm đi ra, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

 

Anh cúi xuống hôn tôi, tôi quay mặt đi tránh né.

 

Hoắc Cảnh Hàn nhận ra sắc mặt tôi không đúng, nằm xuống bên cạnh tôi, nhìn tôi nói: “Hôm nay nói chuyện với mẹ thế nào rồi?”

 

Tôi bình tĩnh nói: “Hối thúc chúng ta sinh con.”

 

Hoắc Cảnh Hàn ôm eo tôi, “Vậy tối nay chúng ta cố gắng nhé?”

 

Tôi thản nhiên nói: “Hoắc Cảnh Hàn, em vẫn chưa sẵn sàng làm mẹ, hơn nữa, sự nghiệp của em bây giờ đang trên đà phát triển, chuyện mang thai phải suy nghĩ lâu dài.”

 

“Ừm, đợi em chuẩn bị xong rồi sinh cũng không muộn.” Hoắc Cảnh Hàn nói xong liền đứng dậy mặc quần áo, bỏ lại một câu: “Em đợi anh một lát, anh quay lại ngay.”

 

Tôi tưởng anh ấy còn có công việc phải xử lý, kéo chăn dần dần chìm vào giấc ngủ.

 

Không biết qua bao lâu, tôi cảm nhận được anh chui vào chăn.

 

Hoắc Cảnh Hàn đặt một chiếc hộp màu cam vào lòng bàn tay tôi.

 

Anh hôn lên dái tai tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào tai tôi: “Anh vừa ra ngoài mua.”

 

Tôi mở mắt ra, sau khi nhìn rõ thứ trong lòng bàn tay, má tôi không khỏi đỏ bừng.

 

Khoảng thời gian này tôi đối với anh ấy là có cầu tất ứng, khiến anh ấy quen thói không kiêng nể gì.

 

Không thể tiếp tục như vậy được nữa.

 

Tôi giữ chặt bàn tay đang làm loạn của anh, lạnh lùng từ chối: “Hoắc Cảnh Hàn, hôm nay em rất mệt, ngày mai phải dậy sớm bay ra nước ngoài quay show, tối nay phải ngủ sớm.”

 

Tôi dừng một chút, bổ sung: “Anh về phòng anh ngủ đi.”

 

Hoắc Cảnh Hàn sững người, nhượng bộ: “Ừm, vậy em nghỉ ngơi cho tốt.”

 

Hoắc Cảnh Hàn trở về phòng của mình.

 

Anh càng nghĩ càng thấy không đúng.

 

Vì vậy, anh cầm điện thoại gọi cho Khương Quỳnh Lam: “Mẹ, hôm nay mẹ nói gì với Hạ Chi rồi?”

 

Khương Quỳnh Lam đang chăm sóc da trước khi đi ngủ, bà ấy vẫn chưa phản ứng kịp, thản nhiên trả lời: “Chỉ là nói chuyện phiếm vài câu, sao vậy?”

 

Hoắc Cảnh Hàn nhắc nhở thêm: “Có phải mẹ đã nói gì khiến cô ấy suy nghĩ lung tung không?”

 

Lúc này Khương Quỳnh Lam mới phản ứng lại, bà ấy hối hận nói: “Hôm nay mẹ có lỡ miệng, nói chỉ cần hai đứa sinh ra người thừa kế, sẽ cho con tiếp quản công ty ở nước ngoài.”

 

“…”

 

Hoắc Cảnh Hàn cúp điện thoại, muốn đến giải thích với tôi, nhưng lại sợ làm phiền tôi ngủ, ảnh hưởng đến lịch trình ngày mai.