Skip to main content

Từ đó, trên người Lục Chuẩn xuất hiện nhiều vết bỏng, nhìn là thấy sợ.

Mỗi khi nghĩ lại những chuyện này, tôi đều tự nhủ với mình Lục Chuẩn rất tốt, Tạ Đường sẽ yêu anh ấy cả đời.

Thậm chí, nếu Lục Chuẩn muốn mạng của cô ấy, Tạ Đường cũng sẽ không chút do dự giao cho anh.

“Không muốn sống nữa à, ai cho phép mấy người động vào đồ của vợ tôi?”

Lục Chuẩn quát to, kéo tôi từ hồi ức trở về.

Anh ấy đỏ mắt chất vấn đám người hầu, vẻ mặt u ám, giống như một con chó điên có thể giật ra khỏi xích bất cứ lúc nào.

“Là vợ anh, nói những tấm ảnh này chụp cô ấy xấu quá, giữ lại rất chướng mắt, không phải anh nói, dù cô ấy muốn làm gì cũng…”

Để tránh cơn giận của Lục Chuẩn trút lên người vô tội, chú Chu nhắc nhở:

“Lục tổng, không phải cô ấy để lại đồ cho cậu sao, cậu không muốn xem sao…”

“Đúng vậy, Đường Đường còn tặng quà cho tôi, chắc chắn là tâm trạng cô ấy không tốt thôi, cho nên mới trốn tránh tôi… Vài ngày nữa, vài ngày nữa cô ấy sẽ quay về, phải không?”

Lục Chuẩn gần như phát điên chạy về phía phòng ngủ.

Anh ấy cẩn thận mở hộp quà, vẻ mặt nghiêm chỉnh.

Giấy gói được mở ra, một chiếc bình thủy tinh chứa phôi thai hình người, đột ngột xuất hiện trước mặt anh ấy.

Lục Chuẩn trợn mắt, nước mắt lặng lẽ chảy dài.

“Không… Không phải, nhất định không phải là thật!”

“Thưa cậu, lần trước tiểu thư đi tái khám, thuận đường kiểm tra sức khỏe, kết quả là tiểu thư mang thai ba tháng, cũng ngày hôm đó, tiểu thư cô ấy…”

Chú Chu kiên nhẫn nhắc anh ấy.

“Tại sao? Tại sao không nói cho tôi biết?”

Lục Chuẩn túm cổ áo chú Chu, hai mắt đỏ ngầu chất vấn, giọng nói đầy tuyệt vọng.

“Tiểu thư nói, có lẽ cậu chỉ muốn cô Tống sinh con cho cậu, nếu không đã không chọn ngày ấy, vừa làm chuyện đó với cô Tống, vừa nói chuyện với tiểu thư.”

“Cô ấy không muốn con mình phải chia sẻ bố nó với người khác, cho nên cả cậu và con, cô ấy đều không cần.”

“Không cần… không cần, ha ha ha.”

Lục Chuẩn ôm mặt, không thể tin được lùi lại vài bước, nước mắt chảy qua kẽ tay, tuyệt vọng nằm xuống giường.

Tôi không nhịn được đưa tay chạm vào màn hình, khuôn mặt gần như sụp đổ của anh ấy.

Tuyệt vọng lắm đúng không, Lục Chuẩn?

Trước kia biết được sự thật, tôi cũng tuyệt vọng vậy đấy.

Cảm giác vô cùng tuyệt vọng, bị người thân thiết nhất đẩy ngã xuống vực sâu, anh tốt nhất nên thử một lần.

Như nghĩ đến điều gì đó, Lục Chuẩn đang phát điên dần dần bình tĩnh: “Phải rồi, chúng tôi vẫn chưa ly hôn, Đường Đường vẫn là vợ của tôi.”

“Dù cô ấy có trốn đi đâu, tôi cũng sẽ tìm bằng được cô ấy.”

Nghe vậy, chú Chu không nhịn được lên tiếng: “Thưa cậu, cậu quên rồi sao, cậu và tiểu thư dù tổ chức hôn lễ, nhưng vẫn chưa đăng ký kết hôn.”

Lục Chuẩn nhất thời như bị sét đánh, phải mất một lúc lâu mới tìm lại giọng nói của mình.

“Sao… sao có thể, tôi và Đường Đường kết hôn ba năm, sao có thể không có giấy chứng nhận kết hôn?”

Trong sự im lặng phớt lờ của chú Chu, Lục Chuẩn gục ngã, lục lọi tìm giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi.

Dù anh ấy có tìm thế nào thì thứ vốn dĩ không có, sao có thể xuất hiện.

Khi mới kết hôn, tôi cũng muốn cùng anh ấy lấy giấy chứng nhận, thậm chí không ngại hỏi anh ấy khi nào thì đi đăng ký kết hôn.

Câu trả lời của Lục Chuẩn luôn là: “Khi nào anh xong việc thì mình đi.”

Thấy tâm trạng tôi không tốt, anh ấy sẽ ngồi xổm xuống dỗ dành tôi: “Đường Đường, anh tin tình cảm của chúng ta, sẽ không vì một tờ giấy chứng nhận mà thay đổi, nếu có một ngày anh phản bội em, anh sẽ bị hàng vạn mũi tên đâm xuyên tim chết.”

Tôi vội vàng nói không.

Lúc đó Lục Chuẩn diễn xuất đến mức hận không thể dâng trái tim cho tôi.

Khi đó đầu óc tôi toàn tình yêu, tôi cảm thấy có giấy chứng nhận hay không cũng không sao.

Cũng không nghi ngờ lòng dạ anh ấy, nhưng anh lại đổi thay trong chớp mắt.

Hiện tại tôi vô cùng vui mừng vì mình không đăng ký kết hôn với anh ấy, nếu không sẽ không dễ dàng thoát khỏi Lục Chuẩn như vậy.