Skip to main content

“Công chúa tỷ tỷ, công chúa tỷ tỷ, tỷ đi chậm lại chút đi…”

Giọng nói yếu ớt của tiểu công tử vang lên phía sau Khương Dao, như tiếng mèo con kêu.

Khương Dao cảm thấy tốc độ đi của mình không hề nhanh, nhưng tiểu công tử kia lại chỉ bước những bước nhỏ, dường như không tài nào đuổi kịp.

Nghe tiếng gọi liên tục của cậu, Khương Dao mới chậm bước lại, từ từ dẫn cậu bé đi qua hành lang, tiến vào chính đường của Đông Điện, nơi khách mời đã bắt đầu đông đúc. Khương Dao nắm tay Thượng Quan Hàn đi thêm một đoạn, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô buông vạt áo nhăn nhúm của tiểu công tử ra, cau mày hỏi: “Huynh gọi ta là tỷ tỷ sao?”

Nếu không nhầm, Thượng Quan Hàn lớn hơn cô hai tuổi, xét ra thì cô phải gọi cậu ta là ca ca mới đúng, vậy mà cậuta cứ gọi cô là tỷ tỷ suốt dọc đường đi.

Gió từ thủy tạ lướt qua, Khương Dao mặc không nhiều, thị nữ liền vội khoác thêm cho cô một chiếc áo khoác mỏng.

Thượng Quan Hàn cũng đứng thẳng người, vì lớn tuổi hơn, còn là bé trai, nên cậu có lợi thế về mặt thể chất, thực sự mà nói, khi đứng thẳng, cậu rõ ràng cao hơn Khương Dao rất nhiều.

Hai người đối diện nhau, Khương Dao phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn vào mắt cậu.

Thượng Quan Hàn được gia đình nuôi dưỡng rất tốt, từ dung mạo đến cách ăn mặc hay tính tình, tiểu công tử mười tuổi này hoàn toàn vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhút nhát và xấu hổ, đôi mắt có chút đỏ, khuôn mặt phúng phính như chiếc bánh bao trắng trẻo.

Bộ dạng tội nghiệp của cậu khiến Khương Dao cứ như thể vừa bắt nạt cậu vậy.

Chạm vào ánh mắt rưng rưng của cậu, Khương Dao bất giác ngẩn người một chút, đột nhiên cô thấy tò mò, trong kiếp trước, những năm đầu Thượng Quan Hàn vừa tiếp quản gia tộc Thượng Quan, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao biến cố đó lại có thể biến tiểu công tử trong sáng, trong ngoài đều trắng trẻo như bây giờ trở thành một kẻ đen tối như nhân hạt vừng.

Thấy Khương Dao mãi không trả lời, Thượng Quan Hàn có chút lo lắng, chớp đôi mắt rưng rưng, dường như cho rằng mình không nên gọi cô là tỷ tỷ, bèn lí nhí nói: “Công chúa điện hạ, ta không cố ý…”

Cha cậu đã dặn, khi vào cung phải cẩn trọng, nhất cử nhất động đều phải theo quy tắc trong cung, đáng ra cậu phải gọi người trước mặt là “Công chúa Điện hạ” mới đúng, gọi là “tỷ tỷ”, có phải cậu đã lỡ lời rồi không?

Khương Dao mấp máy môi, muốn giải thích điều gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Có lẽ vì vừa rồi Lâm Tố thấy tiểu công tử này nhút nhát như cái bánh bao, hoặc có lẽ là vì ông cảm thấy Khương Dao quá nóng tính, nên khi nhìn hai đứa trẻ này lại cứ như tỷ đệ vậy, khiến cho Lâm Tố không nhìn ra đầu đuôi, vung tay cái là mặc định luôn Khương Dao là “tỷ tỷ nóng nảy.”

Khương Dao và cậu cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng cũng dài thở phào nhẹ nhõm.

“Đệ đệ ngoan…”

Khương Dao nhón chân lên, vuốt đầu tiểu công tử với vẻ yêu thương, nói: “Ta chính là Công chúa tỷ tỷ của đệ.”

Cô miễn cưỡng chấp nhận việc mình có một “đệ đệ” lớn hơn mình hai tuổi, đồng thời có chút suy nghĩ ác quỷ, nếu Thượng Quan Hàn của kiếp trước biết mình bị Khương Dao gọi là “đệ đệ,” không biết cậu có phát điên đến mức rút kiếm tự vẫn ngay tại chỗ không.

Thái giám trong cung bày ra trò chơi lưu thưởng thủy khúc trong hoa viên, tận dụng hệ thống kênh đào sẵn có trong sân, dẫn nước sạch từ giếng vào, để nước tràn đầy kênh đào.

Dòng nước lạnh chảy qua các góc sân, trên đó đặt các khay trà và điểm tâm, trôi theo dòng nước, khách mời lần lượt ngồi xuống.

Ở giữa dòng nước là bút mực, có một đàn sư ngồi trên đài cao, từ từ chơi đàn. Một bông sen thủy tinh đặt trong một chiếc khay nhỏ, trôi theo dòng nước, khi tiếng đàn dừng lại, hoa sen dừng trước mặt vị khách nào, người đó sẽ phải dâng lên một tác phẩm thơ hoặc một bức tranh.

Thượng Quan Hàn sinh ra trong gia đình thương nhân, dường như đây là lần đầu tiên cậu được tiếp xúc với thú vui tao nhã của giới sĩ nhân, vừa bước vào sân đã không nhịn được tò mò, thò đầu ngó nghiêng vào trong.

Nhưng cậu lại không dám đến gần xem, mà chỉ bám sát theo Khương Dao, nhỏ giọng nói: “Công chúa tỷ tỷ, thật kỳ diệu.”

Khương Dao dắt cậu đến ngồi ở vị trí khuất nhất.

Đôi mắt tiểu công tử sáng lấp lánh, cậu nhìn chăm chăm vào khay bánh đang trôi trên mặt nước, muốn lấy nhưng lại không dám, quay đầu nhìn Khương Dao xin phép: “Ta có thể lấy một cái không?”

Khương Dao nhìn bánh điểm tâm trôi trên mặt nước, nghĩ thầm chẳng lẽ cậu vẫn chưa ăn đủ sao?

Biểu hiện ngây thơ của Thượng Quan Hàn làm cho nốt ruồi đỏ trên trán cậu trông cũng dễ thương sinh động hơn nhiều. Khương Dao không nhịn được mà trở thành một “tỷ tỷ” dịu dàng an ủi cậu: “Muốn ăn thì tự lấy đi, đây đều là phòng ăn chuẩn bị cho khách.”

Được cho phép, Thượng Quan Hàn liền thò tay lấy một miếng bánh sữa chảy, nhẹ nhàng cắn một miếng. Cách cậu ăn bánh rất giống tính cách hiện tại của cậu, chậm rãi và từ tốn, cắn vài miếng nhỏ mà chiếc bánh chỉ để lại một vết cắn nhỏ như vết muỗi.

Khương Dao hỏi: “Ngon lắm sao?”

“Ừm ừm.” Thượng Quan Hàn gật đầu.

Cậu phồng hai má, mím môi nhỏ lại, trông giống như một con chuột nhỏ đang nhấm nháp.

Khương Dao nheo mắt, đôi mắt đảo quanh người cậu.

Khương Dao nhớ lại lúc nãy khi nhìn thấy Bạch Thanh Bồ, Thượng Quan Cứu… Tất cả những gia quyến của các thế gia tham gia yến hội đều phải ghi danh vào sổ, ngay cả khi Bạch Thanh Bồ là thế tử của Hầu phủ Trung Dũng, hắn cũng khó mà đưa người ngoài vào cung.

Hôm nay Thượng Quan Cứu có thể mang theo con vào cung, hẳn là do Lâm Tố hoặc Khương Phất Ngọc sắp xếp.

Các gia tộc quý tộc của Nam Trần muốn kết thân với Thượng Quan thị có thể xếp hàng từ Thượng Kinh đến Giang Hoài.

Khương Dao suy nghĩ, dù Thượng Quan gia có giàu có đến mấy thì cũng chỉ là một gia đình thương nhân, không thể lọt vào mắt của quốc quân.

Vậy nên, kiếp trước Thượng Quan Hàn mới phải dốc hết tâm sức để ủng hộ Khương Dao khi cô vẫn còn là thái tử, chứ không phải là để theo Khương Phất Ngọc.

Khương Phất Ngọc không thể nào chủ động mời Thượng Quan gia vào cung, ngoài Khương Phất Ngọc ra thì chỉ còn Lâm Tố.

Chẳng lẽ Lâm Tố muốn kết thân với Thượng Quan gia?

Khương Dao nghĩ thầm: Lâm Tố và cô kiếp trước đều nghĩ đến cùng một con đường sao?

Thượng Quan Hàn đã ăn xong một miếng bánh, Khương Dao tiện tay vớt cho cậu một chén trà từ trong nước: “Uống đi cho nhuận họng.”

Cậu lí nhí nói: “Cảm ơn Công chúa tỷ tỷ.”

Khương Dao nghĩ: Không cần phải cảm ơn.

Đợi cậu uống xong, cậu sẽ hiểu rằng trên đời này chẳng có ly trà nào là uống miễn phí cả.

Thượng Quan Hàn uống được nửa chén, trôi bánh điểm tâm trong cổ họng xuống bụng, cổ họng cũng mát lạnh lại.

Khương Dao thuận tay dịch chén trà của cậu đi, Thượng Quan Hàn ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt cười xấu xa của “Công chúa tỷ tỷ.”

Tim cậu khẽ run lên, rồi, tiếng thì thầm ác quỷ vang lên bên tai cậu: “Này này, huynh đã uống trà của tôi rồi, thì phải nói cho tôi biết, huynh vào Kinh khi nào? Ai dẫn huynh tiến cung? Huynh và cha huynh vào cung để làm gì? Trước khi vào cung, cha huynh có nói gì với huynh không?”

Thượng Quan Hàn: “Á?”

Lâm Tố bảo người hầu dọn trà xanh đã nguội trên bàn đi, thay bằng nước ấm: “Thượng Quan huynh sức khỏe không tốt, đừng uống trà, sao không bảo họ đổi sang nước ấm?”

 

Thượng Quan Cứu lắc đầu nói: “Lần này được vào cung đều nhờ vào Thanh Bồ và Lâm lang quân, tốt nhất nên giữ yên lặng, trong cung càng ít gây chú ý càng tốt, tránh thêm phiền phức.”

Cung nữ đứng im lặng ở lối vào xung quanh thủy tạ, chặn cửa, để bọn họ có thể ngồi tạm ở bàn nhỏ trò chuyện.

Thượng Quan Cứu mỉm cười ôn hòa, một lần nữa gọi lại tên tự ngày xưa của Lâm Tố, “Sinh ly tử biệt, chuyện đời vô thường, ta và Bất Tuân đã lâu không gặp.”

Lâm Tố cầm tách trà hơi dừng lại, ngập ngừng một lát, nhìn Thượng Quan Cứu và Bạch Thanh Bồ trước mặt, bất giác nhớ lại thời niên thiếu khi học cùng nhau trong Học Cung.

Nhất thời, cảm giác như cách xa cả đời khiến lòng hắn dâng lên nỗi buồn man mác, lại nhớ về một số chuyện cũ.

Thượng Quan Cứu cũng giống như Bạch Thanh Bồ, là đồng môn của Lâm Tố.

Lúc đầu, khi học ở Học Cung Sùng Hồ, khi còn là Thẩm Tự, hắn, Thượng Quan Cứu, Bạch Thanh Bồ, Lư Vịnh Tư và Ngô Trác có mối quan hệ thân thiết nhất, năm người thường tụ tập lại với nhau, gần như không rời nhau nửa bước.

Lúc đó Học Cung mỗi tuần có một kỳ kiểm tra nhỏ, mỗi tháng có một kỳ kiểm tra lớn. Thành tích của họ đều rất tốt, dù là kiểm tra lớn hay nhỏ đều xếp hạng cao nhất trong Học Cung, thường xuyên chiếm vị trí top năm.

Lâu dần, các bác sĩ trong Học Cung cũng chú ý đến năm người họ, gọi họ là “Ngũ tử Sùng Hồ.”

Trong năm người, Thượng Quan Cứu là lớn tuổi nhất, bốn người còn lại đều gọi hắn là “Thượng Quan huynh.”

Thượng Quan Cứu tính cách ôn hòa, thường xuyên chăm sóc bốn người họ.

Sự chăm sóc này không chỉ đơn giản là sự quan tâm mà còn là sự chăm sóc chu đáo. Mỗi khi họ cùng nhau ra ngoài chơi, Thượng Quan Cứu sẽ phụ trách làm túi tiền, sớm lo liệu mọi chi phí cho họ.

Trong ký ức của Lâm Tố, câu nói mà Thượng Quan Cứu thường nói với hắn nhất là:

“Bất Tuân hôm nay có thiếu tiền tiêu không?”

“Bất Tuân có thấy món gì thích không? Để ta thanh toán cho.”

“Cha ta vừa gửi tiền sinh hoạt cho ta rồi, thật là rắc rối, mấy tháng trước còn chưa tiêu hết mà ông ấy lại gửi thêm, ta chẳng biết làm sao để tiêu hết, Bất Tuân mau giúp ta tiêu tiền đi!”

Lúc còn trẻ, Lâm Tố từng thảo luận riêng với Bạch Thanh Bồ, cảm thấy Thượng Quan Cứu giống như không phải là Thượng Quan huynh của họ mà là cha ruột của họ.

Trong nhóm họ, chỉ có gia cảnh của Ngô Trác là khó khăn, cha Ngô Trác mất sớm, mẹ thì bệnh yếu cần thuốc thang dưỡng bệnh, còn phải chăm sóc em út.

Ngô Trác vừa học ở Học Cung vừa phải làm thêm để kiếm tiền, mỗi ngày đều phải đi làm thêm ở quán ăn Tây Thị đến tận khuya.

Thượng Quan Cứu biết chuyện đó, đêm nào cũng lén đến nhà cậu, nhét từng hộp vàng vào cho mẹ, em gái và em trai của cậu.

Ngô Trác là người có cốt khí, khi phát hiện ra chuyện đó, cậu liền mang nguyên vẹn các hộp vàng trả lại cho Thượng Quan Cứu.

Thượng Quan Cứu tức giận, đè cậu xuống đất đánh cho một trận, tức giận nói: “Cậu coi thường Thượng Quan gia, nghĩ chúng ta nghèo sao!”

Thời gian họ học chung cũng là những năm mà Thượng Quan gia phát triển thương nghiệp mạnh mẽ, Thượng Quan Cứu là con trưởng của Thượng Quan gia, đương nhiên giàu có, mỗi năm quyên tặng vài nghìn lượng cho Học Cung mà không chớp mắt.

Thượng Quan Cứu khi còn trẻ ghét nhất hai chuyện – một là có người dùng tiền để hạ thấp hắn, hai là có người không nhận sự giúp đỡ về tiền bạc của hắn.

Lâm Tố, Bạch Thanh Bồ và Lư Vịnh Tư thì thoải mái hơn, tiêu tiền của anh ta mà không hề có cảm giác tội lỗi, chỉ có Ngô Trác là người có cốt cách kiên cường, là người quân tử thực sự, không nhận đồ miễn phí, thà vứt vàng mà Thượng Quan Cứu cho xuống đường chứ không chịu nhận sự hỗ trợ của hắn.

Thượng Quan Cứu lần đầu tiên tiêu tiền mà thấy nghẹn ngào, cảm giác như cầm gia sản khổng lồ trong tay nhưng không biết tiêu vào đâu.

Lúc đó để giúp đỡ Ngô Trác, Thượng Quan Cứu đã tốn rất nhiều tâm sức, tìm đủ mọi cách để liên hệ với ông chủ nơi Ngô Trác làm thêm, trả tiền để ông ấy tăng lương cho cậu, và còn dẫn dắt ba người kia giúp Ngô Trác kéo việc, cuối cùng mới thông qua nhiều cách để lén gửi tiền cho cậu. Ngô Trác cho đến bây giờ vẫn không biết chuyện này.

Thế nhưng, ông trời trước nay luôn keo kiệt, khi mở một cánh cửa cho bạn, có thể cũng sẽ đóng một cánh cửa khác.

Có được thì cũng phải mất, đó là quy luật của vạn vật. Thượng Quan Cứu sinh ra trong gia đình giàu có, cả đời không thiếu ăn mặc, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể sống một đời như ý.

Thượng Quan Cứu vốn sinh ra đã yếu ớt, từ khi còn học đã hay bệnh, quanh người luôn có một đám gia nhân theo sát, ngày nào cũng uống thuốc, trên người luôn có mùi thuốc bắc nồng nặc.

Trong nhóm năm người thì hắn là người thứ hai rời khỏi Học Cung.

Từ lâu, Thượng Quan Cứu đã bày tỏ rõ ràng với các đồng môn rằng, hắn chưa bao giờ có ý định sẽ giống như họ, tham gia khoa cử để vào triều làm quan. Hắn đến từ vùng sông nước Giang Nam dịu dàng, không bao giờ thuộc về chốn thị phi tranh quyền của Kinh thành, sớm muộn hắn cũng sẽ quay về.

Lên kinh một lần chỉ là muốn nhân lúc còn trẻ, nhìn ngắm sự phồn hoa, ngao du hưởng lạc.

Không lâu sau khi “Thẩm Tự” giả chết, lão gia chủ của Thượng Quan gia cũng gặp nạn.

Trong một chuyến đi cùng thuyền, ông vô tình ngã xuống sông, bị sặc nước mấy lần, sau đó thì đổ bệnh nằm trên giường.

Thượng Quan Cứu tự động rời Học Cung, thu liễm tâm tính, trở về nhà từng bước tiếp quản công việc theo lệnh cha mẹ, cưới vợ sinh con, giúp cha quản lý khối tài sản khổng lồ. Chỉ có vào các dịp lễ tết, hắn mới nhớ lại quãng thời gian khi còn ở Kinh thành, gửi thư cho bạn cũ ở Kinh thành, gửi tặng nhau chút lễ vật, giải tỏa nỗi nhớ nhung.

So với trước đây, Thượng Quan Cứu đã gầy đi không ít.

Ngày xưa Thượng Quan Cứu dù bệnh nhưng cũng chỉ là một công tử gầy gò yếu ớt, mặc trang phục học sinh màu nhạt bước ra từ Học Cung, chỉ với gương mặt thôi cũng khiến các cô gái ở quán trà bên cạnh ngây ngất, nhưng không gầy gò đến mức gầy trơ xương như bây giờ.

Có lẽ do đã lâu không gặp, trong ký ức của Lâm Tố chỉ còn một hình bóng mờ nhạt về hắn. Lúc vừa nhìn thấy hắn, Lâm Tố mới nhận ra mình thậm chí không còn nhận ra người trước mặt.

Mắt hắn trũng sâu, quầng thâm quanh mắt nặng nề, sức sống như bị thứ gì đó ăn mòn, dường như không lâu nữa sẽ tiêu tán hoàn toàn, khiến cho con người hắn trông càng thâm trầm.

Mười năm trước, họ vẫn còn là nhưungx thiếu niên hăng hái trong Học Cung Sùng Hồ, nhưng cuối cùng cũng không ai trong số họ có thể thoát khỏi sự bào mòn của thời gian, mài mòn góc cạnh, trở thành người hoàn toàn khác.

Khóe mắt Lâm Tố hơi ửng đỏ.

Bạch Thanh Bồ lập tức chen vào: “Bất Tuân cũng biết rồi, từ trước đến nay, Thượng Quan thị vẫn hay rụt rè, một ngụm trà thôi, huynh ấy uống vào cũng không c.h.ế.t đâu.”

Bạch Thanh Bồ trước giờ vẫn là người giỏi phá băng nhất, một khi mở miệng thì không ngừng lại được: “Từ khi đi học, chúng ta đều đã biết thân thể huynh ấy yếu ớt, bệnh bao năm rồi mà vẫn vậy, huynh lo làm gì? Thượng Quan gia hàng ngày đều dâng lên vô số thảo dược quý, huynh ấy ăn nhân sâm ngàn năm đều đặn, trông thở thoi thóp thế này thôi, nhưng sống thêm mấy chục năm nữa không phải là vấn đề, có khi còn sống thọ hơn huynh và ta đấy. Ta nói này, Bất Tuân, đừng xem huynh ấy như người sứ vậy chứ!”

Bạch Thanh Bồ dường như vẫn còn là cậu thiếu niên năm xưa, giọng điệu vẫn y như trong quá khứ, như gió mát trăng thanh, lập tức làm tan biến bầu không khí u sầu quanh họ, cũng xóa nhòa sự xa cách đã sinh ra do thời gian xa cách.

Lâm Tố cuối cùng cũng bật cười, giọng dần trở nên hòa nhã: “Từ Giang Hoài đến Quan Trung, hơn hai mươi ngày đường, nghe nói Thượng Quan huynh phải bôn ba đường xa, mãi hai ngày trước mới đến Thượng Kinh.”

Thượng Quan Cứu nói: “Chim bồ câu của Thanh Bồ vừa bay đến, biết đệ vẫn còn sống, trong lòng ta xúc động nhớ lại chuyện xưa ở Thượng Kinh, cuối cùng không kìm được muốn quay lại xem, ngay lập tức lệnh cho người thu xếp hành lý, mang theo đứa nhỏ đến đây.”

Hắn cúi đầu cười nhẹ: “Thân thể ta thế này, nếu không về, e là sẽ không còn cơ hội.”

“Thượng Quan huynh đừng quanh co lòng vòng như vậy,” Lâm Tố cười nói, “Quan hệ giữa chúng ta thế nào? Ta không tin huynh lại nôn nóng vượt đường xa đến Kinh thành chỉ để ôn lại chuyện xưa.”

“Giấu để làm gì đâu, khi còn đi học ta đã tiêu nhiều tiền của huynh như vậy, ngay cả A Chiêu nhà tôi cũng nhận hai hòm vàng của huynh, huynh cần gì, cứ nói thẳng ra, nếu là điều ta làm được, chắc chắn sẽ tận tâm giúp huynh.”

Lâm Tố đã nhận được thư của Bạch Thanh Bồ từ hai ngày trước.

Hầu tước Trung Dũng là một trong các Quốc công cấp cao, Thanh Bồ là thế tử nên có thể trực tiếp thông báo với nội cung.

Bạch Thanh Bồ muốn thay mặt Thượng Quan Cứu xin một thánh chỉ cho phép vào cung. Trong thư nói rằng Thượng Quan Cứu đã đến Thượng Kinh, muốn vào cung để gặp hắn.

 

Lâm Tố là người tinh ý, hiểu ngay rằng mục đích của Thượng Quan Cứu chủ yếu là để “vào cung,” thứ hai mới là “gặp mặt.”

Mục đích thực sự của Thượng Quan Cứu có lẽ là muốn mượn mối quan hệ với Lâm Tố để diện kiến Khương Phất Ngọc.

Hai ngày đó Khương Phất Ngọc đang ốm, không tiện gặp khách, nên Lâm Tố đẩy lịch hẹn của Thượng Quan Cứu đến đúng vào ngày sinh nhật của Thái hậu.

“Bất Tuân quả nhiên tinh ý, mọi chuyện đều bị đệ đoán đúng,” ánh mắt Thượng Quan Cứu dịu dàng, không giấu giếm nữa, ánh mắt hướng về phía Thượng Quan Hàn vừa rời đi, “Thân làm cha mẹ, không thể không lo lắng vì con cái.”

“Đứa nhỏ đó giống mẹ nó, tính tình hiền lành nhút nhát.”

Hắn lại thở dài: “Nếu còn thời gian, ta có thể từ từ bồi dưỡng, nuôi nấng nó trưởng thành, nhưng… ta không còn nhiều thời gian nữa, chỉ sợ rằng nó sẽ không gánh vác được Thượng Quan gia…”

Nói xong, hắn quay lại nhìn Lâm Tố.

“Ta muốn giữ đứa nhỏ đó lại Thượng Kinh, nói chính xác là giữ nó lại trong cung, nếu có thể, ta muốn gửi gắm nó cho Bất Tuân, nếu Bất Tuân đồng ý chăm sóc nó, thì tất cả của Thượng Quan gia, Bất Tuân có thể tùy ý sử dụng.”

“Ta… ta… từ nhà đi đến Kinh thành…tháng trước.”

“Cha ta bảo sẽ dẫn ta vào cung… ông ấy nói vào cung phải ngoan ngoãn nghe lời, tuân thủ quy củ, chào hỏi bệ hạ và Công chúa Điện hạ, phải cẩn trọng, nói ít…”

Thượng Quan Hàn thật sự không biết gì, bị Khương Dao truy hỏi dồn dập, cũng chỉ lặp lại mấy câu đó.

Cậu chớp mắt, hai tay bồn chồn nắm lấy vạt áo của mình, gần như muốn khóc: “Công chúa tỷ tỷ, ta thật sự không biết tại sao cha lại đưa ta đến đây…”

Khương Dao hỏi đi hỏi lại mấy lần, đến khi chắc chắn mình đã vắt kiệt thông tin từ cậu, không còn một chút gì mới chịu bỏ qua.

Xem ra, cậu nhóc này thật sự không biết gì cả.

Khương Dao cuối cùng đành từ bỏ.

Lúc này Khương Dao mới tám tuổi, mà Thượng Quan gia chủ cũng không phải là Thượng Quan Hàn.

Dù có chuyện gì, cũng chỉ là mối quan hệ ngầm giữa Thượng Quan Cứu và Lâm Tố.

Khương Dao nghĩ đến người cha dịu dàng, tính tình hiền hòa của mình lại bắt đầu lén lút kết giao với thương nhân, cảm thấy khó mà tin nổi.

Không biết trong thủy tạ, Lâm Tố đã giao dịch gì với Thượng Quan gia.

Tận sâu trong lòng, Khương Dao vẫn mong muốn Lâm Tố luôn giữ được tấm lòng trong sáng, thế giới đầy rẫy bụi trần, giữ gìn bản tâm là không dễ. Cô mong cha mình không vướng bận bụi trần, những việc xấu xa này, cô sẽ làm thay cha.

Nhưng nếu một ngày nào đó, Lâm Tố thực sự biết lo toan, biết suy tính, Khương Dao cũng sẽ vui mừng, vì cha đã biết tự bảo vệ mình.

Trong tâm trạng mâu thuẫn đó, Khương Dao vừa vui vừa buồn, ngồi bên mép nước phiền muộn thở dài.

Thượng Quan Hàn thấy Công chúa tỷ tỷ im lặng, liền lặng lẽ lấy thêm một miếng điểm tâm, từ từ nhấm nháp.

Nước chảy rì rào bên cạnh, không ngừng trôi.

Ngay lúc đó, Khương Dao nghe thấy tiếng thét kinh hãi vang lên từ phía sau: “Tứ Lang, đừng chạy nhanh quá!”

Khương Dao quay đầu lại, thấy một đứa trẻ khoảng hai, ba tuổi đang lao xuống từ một ngọn đồi nhỏ, bỏ xa các cung nữ và người anh trai đang chạy theo sau.

Nó chạy rất nhanh… và ngã cũng rất nhanh.

Trên bãi cỏ, bỗng dưng xuất hiện một viên đá sắc.

Khi đứa trẻ chạy qua, viên đá kia làm nó ngã nhào, đứa trẻ lần đầu tiên học được bài học quý báu “đi phải nhìn đường.”

Nó trượt chân, toàn thân lăn lộn, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt Khương Dao.

Khương Dao chớp mắt, lặng lẽ kéo Thượng Quan Hàn lùi lại vài bước.

Đứa trẻ trông nhỏ bé, nhưng giọng rất lớn, vừa mở miệng đã “Oa” một tiếng khóc lớn, “Mẹ ơi….”

Một tiểu công tử khoảng hơn mười tuổi và vài cung nữ vội vàng chạy đến. Tiểu công tử quỳ xuống nửa người, đỡ đứa trẻ dậy, vừa dỗ dành: “Tứ Lang đừng khóc, ca ca ở đây, đệ đau chỗ nào?”

Nhưng đứa nhỏ dường như không nghe thấy lời cậu, khuôn mặt đỏ bừng, hét toáng lên khiến mọi người xung quanh đều nhìn về phía nó.

Tiểu công tử đành ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nó, dỗ dành mãi mới khiến nó bình tĩnh lại một chút.

Cậu thở phào, ngẩng đầu lên vừa lúc chạm vào ánh mắt của Khương Dao.

“Điện hạ?”

Tạ Lan Tu dừng lại, không ngờ rằng Tạ Tiểu Tứ lại ngã ngay trước mặt công chúa điện hạ.

Khương Dao chớp chớp mắt, “Trùng hợp thật, huynh cũng đang chơi với đệ đệ à?”

Thượng Quan “đệ đệ” đang ăn bánh dừng lại một chút, không nhịn được liếc nhìn Khương Dao một cái.

Tạ Lan Tu giải thích: “Phụ thân theo bệ hạ đi bái kiến Thái hậu, mẫu thân vừa rồi đi thay y phục, nên tạm thời giao Tứ Lang cho ta trông nom.”

Khương Dao gật đầu hiểu ý, giống như cha mẹ không có thời gian trông trẻ, đành giao cho con cái trông coi hộ, đứa lớn chăm sóc đứa nhỏ.

Khương Dao cau mày: “Sao chỉ có mình huynh trông đệ đệ, không phải huynh còn có hai anh trai sao?”

Tạ Lan Tu bế Tạ Tiểu Tứ lên, nhẹ nhàng phủi bụi trên áo nó, vừa giải thích với Khương Dao: “Đại ca vừa vào Cung Quỳnh Hoa đã không thấy bóng dáng đâu, còn nhị ca…”

“Vừa rồi tiếng đàn ngừng lại, bông sen rơi trước mặt nhị ca, huynh ấy bị người ta kéo lên để làm thơ,” Tạ Lan Tu nhìn về phía đài cao, “chính là ở trên kia.”

Trên đài cao, một thiếu niên mặc áo trắng như ngọc đang run rẩy cầm bút lông, nhìn vào tờ giấy trắng mà đầu óc quay cuồng, mắt mờ hẳn đi.

Sống hai kiếp, Tạ Lưu lần đầu tiên phát hiện ra rằng, thì ra trên thế giới này thực sự có người sợ giấy!

Người chủ trì khúc thủy lưu thưởng thắp một nén hương, mỉm cười ôn hòa: “Xin mời nhị công tử Tạ gia trong thời gian một nén hương, làm một bài thơ với đề tài ‘Nam Sơn’!”

Nam Sơn, cái gì Nam Sơn?

Mực từ ngòi bút của cậu chảy xuống, loang trên tờ giấy trắng.

Cứu tôi với, Tạ Lưu thầm hét lên trong lòng, cậu vốn dĩ không biết dùng bút lông!c

You cannot copy content of this page