17.
Khi Phí Tự vội vàng trở về Đốc Chủ phủ, ta đã sớm ngất đi rồi.
Là ngất vì quỳ quá lâu.
Trưởng công chúa vì ghen mà sinh hận.
Chẳng hiểu vì lý do gì, nàng ta vừa mắng mỏ ta một trận vô cớ, trước khi rời đi còn để người ở lại canh chừng, bắt ta phải quỳ đủ một canh giờ.
Hỉ công công vốn định ngăn cản, nhưng ta sợ liên lụy đến Phí Tự, đành ngoan ngoãn quỳ xuống.
Thế nhưng, bây giờ ta đã trở nên… “cao quý” rồi.
Chỉ mới quỳ được nửa canh giờ, trước mắt đã tối sầm, lập tức ngất lịm.
Ngay cả lý do vì sao Phí Tự phải thú nhận với hoàng đế rằng hắn không phải thái giám, ta cũng chưa kịp hiểu rõ.
Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đang nằm trong phòng ngủ của Phí Tự, hoảng sợ đến mức bật dậy.
Nếu không bị chặn lại, ta đã lăn thẳng xuống giường rồi.
Ngăn ta lại không ai khác, chính là Phí Tự.
Khuôn mặt yêu mị của hắn lúc này lạnh như La Sát từ địa ngục, chẳng biết ai đã chọc giận hắn đến mức này.
“Đốc Chủ…”
“Nằm yên đi, ngươi đã ngất rồi mà còn không chịu yên ổn.”
À, thì ra người chọc giận hắn chính là… ta.
Mặt hắn kéo dài đến mức này, chẳng lẽ đang thay Trưởng công chúa trút giận?
“Nô tài đã không sao, để ta quỳ nốt thời gian còn lại.”
“Tiền Đa Đa!”
“Ngươi nhất định phải chọc tức ta đến chết sao?”
Ý gì đây?
Sao không tự xưng là “bổn tọa” nữa rồi?
Giọng điệu qua lại thế này… nghe có vẻ thân thiết hơn bình thường!
Ta vội vàng nắm lấy cơ hội, tò mò hỏi:
“Đốc Chủ, tại sao người lại nói ra bí mật đó với hoàng thượng?”
“Bí mật nào?”
“Chính là… chuyện người không phải thái giám thật.”
Phí Tự nheo mắt phượng, quan sát ta thật kỹ.
“Bổn tọa không phải thái giám thật, vậy mà Tiền công công chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên cả?”
Ta đã kinh ngạc từ lâu rồi, được chưa?
“Nô tài đã sốc đến mức hóa đá rồi.”
Phí Tự bật cười khẽ, đầy ý trêu chọc:
“Cái miệng ngươi đúng là giỏi thật.”
“Thế rốt cuộc tại sao lại phải nói với hoàng đế?”
“Sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, chi bằng tự mình nói ra trước, tránh để sau này bị người khác cầm chuyện này mà buộc tội ta khi quân.”
Ta không hiểu lắm, nhưng cũng chẳng quan trọng.
“Trưởng công chúa nói hoàng thượng sẽ ban hôn cho người và nàng ta…”
“Không đâu, ta đã từ chối rồi.”
“Tại sao? Trưởng công chúa cũng đâu đến nỗi nào?”
Phí Tự nhìn ta, ánh mắt lạnh như băng.
“Vì bổn tọa thích nam nhân. Đặc biệt là thích kiểu tiểu thái giám xinh xắn như Tiền công công đây!”
18.
Thuốc của Lận thái y cuối cùng cũng đã uống hết.
Ngoài việc ăn khỏe và hay buồn ngủ ra, ta chẳng thấy có gì bất thường.
Vậy nên, ta lập tức lên kế hoạch bỏ trốn.
Không chạy thì chẳng lẽ ngồi chờ chết sao?
Ánh mắt của Phí Tự khi nói thích tiểu thái giám hôm đó khiến lòng ta lạnh buốt như băng.
Không ngờ Phí Tự lại có sở thích Long Dương!
Chẳng trách người ta đồn rằng, những cô nương được đưa vào Đốc Chủ phủ không sống nổi qua đêm.
Chẳng trách sau cái đêm ta và Phí Tự lăn lộn bên nhau, hắn lại bắt ta tìm ra người kia, nói muốn đích thân dạy nàng ta cách viết chữ “chết”!
Đây đâu phải là chiều theo sở thích, mà là đụng chạm vào nghịch lân của hắn!
Ta không chỉ là nữ cải nam trang, mà còn… ngủ với Phí Tự.
Chẳng khác nào đang nhảy múa trên nghịch lân của hắn!
Dù nghĩ thế nào, cũng không thể thoát khỏi cái chết.
Lúc này chưa bị phát hiện, dĩ nhiên phải nhanh chóng bỏ trốn!
Nhưng ta quên mất, Đốc Chủ phủ đâu chỉ có Phí Tự, mà còn có bốn đại hộ pháp.
Ta vừa vác bọc nhỏ leo lên tường, liền đối mặt ngay với Thọ công công.
“Nửa đêm canh ba, không ngủ mà định đi đâu?”
“Xem cảnh đêm thôi mà.”
Thọ công công, kẻ chỉ thích động thủ chứ chẳng thích đôi co, không thèm lãng phí lời với ta. Chỉ mấy động tác đơn giản đã lôi ta đến trước mặt Phúc công công.
May là… không phải trước mặt Phí Tự!
Giữa đêm canh ba, trời tối đen như mực, gió lạnh thổi vù vù.
Phúc công công lại đang… pha trà.
Thôi được rồi, sở thích của hắn vốn đã kỳ quặc, nửa đêm uống trà cũng chẳng lạ gì.
Chỉ là hai kẻ bên cạnh vừa ngáp vừa ăn hạt dưa, hiện diện rõ ràng đến mức ta chẳng thể giả vờ không thấy.
“Chào các vị công công, đêm tốt lành?”
Phúc công công khẽ gật đầu, đưa cho ta một chén trà—lại còn là trà táo đỏ kỷ tử.
“Nói đi.”
Thái giám… lại thích uống thứ trà này sao?
Nhưng, biết nói gì bây giờ?
Chẳng lẽ nói rằng Phí Tự là thái giám giả nhưng lại thích thái giám thật?
Hay là bảo ta đã ngủ với Phí Tự, giờ lại đang bỏ trốn sau khi phá thai?
Cảm giác nói thế nào cũng chỉ chuốc lấy cái chết.
“Ta mơ thấy mẹ, định về thắp nén nhang cho bà.”
“Thì ra là vậy.”
“Là điều tốt.”
“Rất hiếu thuận!”
“Không định mời Đốc Chủ đi cùng sao?”
19.
Khác hẳn với sự hoảng loạn của ta, Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ công công đều bình tĩnh vô cùng—người sau còn điềm nhiên hơn người trước.
Những lời họ thốt ra lại càng khiến ta lạnh sống lưng.
“Ngươi định chơi xong rồi bỏ sao?”
“Không hay đâu, dù gì cũng đã ngủ rồi mà!”
Hồn vía ta bay sạch, chỉ còn biết bấu víu vào tia hy vọng mong manh cuối cùng.
“Ta… ta và Đốc Chủ đều là nam… chuyện này… trái luân thường đạo lý…”
Lời vừa dứt, mấy kẻ đang hăng hái tám chuyện lập tức mất hứng, quăng hạt dưa, tản ra bốn phía.
“Giải tán thôi, chẳng còn gì thú vị nữa.”
“Đốc Chủ còn chưa vạch trần, đúng là chủ tử chưa vội, thái giám đã sốt ruột!”
Chỉ có Thọ công công là chưa rời đi, chắc sợ ta lại bỏ trốn, liền theo sát từng bước đưa ta về tận Thương Lam viện rồi mới rời đi.
Không ngờ, trong phòng của Phí Tự vẫn còn sáng đèn, không biết là hắn chưa ngủ hay đã dậy từ lâu.
Ta vội lén lút quay về phòng mình, nhưng vừa mở cửa đã bị bắt tại trận—hắn đang ngồi trên giường, nhìn ta chằm chằm.
“Không chạy nữa à?”
Ta lắc đầu.
Không phải không muốn—mà là không thể chạy được.
Nhưng dù sao, ta cũng muốn tranh thủ giành lấy chút cơ hội sống cho mình.
“Đốc Chủ, ta thực sự là nam nhân.”
Phí Tự thở dài:
“Ngươi nói phải thì cứ cho là vậy đi.”
Hắn kéo mạnh ta vào lòng, môi kề sát, giọng nói trầm thấp khàn khàn:
“Vậy thì… để bổn tọa đoạn tụ với ngươi.”
Ba tháng xa cách, ta lại cùng Phí Tự lăn lộn thêm một lần nữa.
Ta không say, hắn cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Cho đến khi mưa tạnh mây tan, ta vẫn chẳng hiểu nổi sao mọi chuyện lại đi đến bước này.
Bàn tay của Phí Tự vẫn mơn trớn trên eo ta, khiến ta có chút ngượng ngùng.
Dạo gần đây ta mập lên không ít, mà toàn là mỡ đọng ở eo.
“Đốc Chủ, đừng sờ eo ta nữa.”
“Tại sao?”
“Ta… hình như… béo lên rồi.”
Bàn tay hắn dừng lại. Một lúc sau, ta lờ mờ nghe thấy một câu thì thầm khe khẽ:
“…Ngay cả mang thai cũng không muốn thừa nhận sao?”
Trước khi chìm vào giấc ngủ, ta mơ hồ hừ nhẹ hai tiếng, trong lòng thầm nghĩ:
Không có thai đâu!
Ta đã uống thuốc phá rồi mà!
Bảy thang liền đấy!
20.
Từ đêm đó trở đi, ta bị ép phải dọn vào sống chung với Phí Tự.
Tất nhiên, là bị hắn cưỡng ép.
Hơn nữa, hắn cứ như thể mù mắt, hoàn toàn làm ngơ trước những sơ hở rõ mồn một của ta.
Cảm giác đó thực sự không dễ chịu chút nào.
Thế nhưng, càng nói dối nhiều, thời gian kéo dài càng lâu, ta lại càng không biết phải mở lời ra sao.
Ban ngày luôn thấp thỏm bất an, ban đêm lại trằn trọc nhiều mộng mị.
Vài ngày sau, ta lại gặp Lận thái y.
“Thai tượng ổn định, đại nhân không cần lo lắng.”
Cái gì cơ?
Ta đã uống hết bảy thang thuốc phá thai của ông, giờ lại dám nói thai tượng ổn định?
Còn dám nói ngay trước mặt Phí Tự nữa chứ?
Phí Tự khoác vai ta, ngăn ta đang vùng vẫy như muốn liều mạng, rồi quay sang cảm ơn Lận thái y:
“Đa tạ thái y, bổn tọa sẽ trọng thưởng.”
Lận thái y cười tươi rói bỏ đi, chẳng thèm để tâm đến sống chết của ta.
Ta chỉ còn cách quỳ phịch xuống đất, cầu xin một đường sống cho mình.
“Đốc Chủ đại nhân, xin tha mạng! Nô tài thật sự không cố ý che giấu! Nô tài chỉ là nữ cải nam trang, giả làm thái giám để báo thù, tuyệt không dám có ý đồ gì với Đốc Chủ!”
“Nô tài thực sự không nên tự tiện mang thai, nhưng nô tài đã uống thuốc phá rồi, tuyệt đối không có ý định dùng đứa nhỏ để trèo cao! Xin Đốc Chủ minh xét!”
Thế nhưng càng van xin, sắc mặt của Phí Tự càng trở nên khó coi.
“Ha, thì ra là bổn tọa không xứng.”
“Không, không không! Xứng chứ! Cực kỳ xứng!”
“Chỉ là nô tài thân là nữ nhi, không đủ phúc phận để nhận lấy sự sủng ái của Đốc Chủ. Chỉ mong Đốc Chủ nể tình nô tài đã hết lòng hầu hạ…”
Đôi mắt phượng của Phí Tự bỗng lạnh băng, khóe môi nhếch lên đầy vẻ quỷ dị.
“Bổn tọa kém cỏi, xin hỏi Tiền công công, câu ‘thân là nữ nhi, không đủ phúc phận nhận sự sủng ái của Đốc Chủ’ là có ý gì?”
Chuyện đã đến nước này, giơ đầu hay rụt đầu cũng chỉ là một đao.
Ta cắn răng, quyết định khai sạch, không giữ lại gì.
“Tiền Đại Phú từng nói với thê hắn rằng, ngài chìm đắm trong sắc dục nhưng lại tàn nhẫn vô tình, bất cứ cô nương nào rơi vào tay ngài đều không qua nổi một đêm…”
Phí Tự bật cười, cười đến mức đầy sát khí.
“Ngươi cũng tin thật?”
Dù sao thì…
“Trong Đốc Chủ phủ quả thật chẳng có cô nương nào sống sót…”
You cannot copy content of this page
Khi sử dụng trang web này, bạn đồng ý với việc sử dụng cookie như được mô tả trong Chính sách bảo mật của chúng tôi.