“Tôi từng làm nhân viên tư vấn thẻ tín dụng, nên chỉ nhìn thoáng qua là biết loại thẻ đó có hạn mức tối thiểu đến một triệu tệ. Tôi nghĩ ngay có khi đây là thiên kim tiểu thư nhà nào đó ra ngoài trải nghiệm cuộc sống. Thế là tôi giúp cô ấy trả tiền vé xe, rồi nhân tiện bắt chuyện.”
“Sau đó?”
“Cô ấy bảo mới về nước, chưa có công việc, cũng chưa có chỗ ở. Tôi thấy có cơ hội liền theo dõi cô ấy hai ngày, phát hiện cô ấy thật sự không quen ai, chỉ ở khách sạn một mình, thế là ra tay.”
“…”
Tại phòng nghỉ của đồn cảnh sát.
Lúc này, tôi đang ngấu nghiến hộp cơm mà chị cảnh sát mang đến cho mình.
“Em ăn từ từ thôi, ăn xong còn phải đi làm biên bản đấy.”
Chị cảnh sát bên cạnh nhìn tôi đầy thương xót, nhưng tôi chẳng hề để ý, còn tò mò hỏi:
“Mà sao mấy anh chị tìm được chỗ của em nhanh thế ạ?”
Nghe vậy, chị ấy bật cười:
“Phải cảm ơn tên bắt cóc đấy. Hắn dùng điện thoại iPhone của em để gửi ảnh, mà ảnh chụp từ iPhone có chế độ định vị. Bọn chị xác định được khu vực, rồi nhận ra chỉ có tòa nhà bỏ hoang đó là có thể giấu người, thế là tìm đến ngay.”
“Vậy người báo cảnh sát…”
Tôi định hỏi về vị hôn phu của mình. Dù sao anh ấy cũng gián tiếp cứu tôi một mạng, nhưng từ lúc vào đây đến giờ vẫn chưa thấy đâu. Tôi còn đang thắc mắc thì chợt thấy anh cảnh sát đẹp trai đã giúp tôi cởi trói bước ra từ phòng thẩm vấn.
Anh ấy vẫy tay với tôi: “Ăn xong chưa? Xong rồi thì vào làm biên bản với tôi.”
Tôi ngoan ngoãn đứng dậy: “Vâng.”
Anh cảnh sát lấy giấy bút ra, còn chu đáo rót cho tôi một cốc nước nóng đặt trước mặt.
“Họ tên?”
“Diệp Nhiễm Nhiễm.”
“Tôi đã nắm sơ qua tình hình của cô. Cô không có người thân nào khác ở trong nước à?”
“Không, chỉ có một vị hôn phu thôi.”
Tôi thành thật trả lời.
“Vị hôn phu cũng được. Hiện tại có thể liên lạc với anh ta không?”
Tôi hơi ngẩn ra:
“Không phải tôi gọi cho anh ấy, rồi anh ấy báo cảnh sát giúp tôi sao? Các anh chưa gặp anh ấy à?”
Anh cảnh sát đẹp trai trước mặt tôi bỗng có một biểu cảm vi diệu mà tôi không hiểu nổi.
“Vị hôn phu của cô tên gì?”
“Tôi… không biết.”
Thấy anh ấy càng lúc càng khó tả, tôi vội vàng giải thích:
“Vì chúng tôi là hôn ước từ nhỏ. Tôi đi du học từ bé nên chưa từng gặp anh ấy, nhưng tôi biết tên bố anh ấy. Ông ấy tên Trần Kiến Nghiệp.”
“Khụ khụ…”
Anh cảnh sát đẹp trai trước mặt tôi dường như bị sặc nước bọt, tôi nhanh chóng đẩy cốc nước chưa uống cho anh ấy. Anh ấy uống một ngụm, rồi vội vã rời khỏi phòng, nói là đi gọi điện thoại.
Khoảng mười mấy phút sau, anh ấy quay lại, nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp:
“Cô là con gái của dì Diệp?”
Tôi: “???”
4
“Vậy anh chính là chồng tương lai của em?!”
Tôi ngồi ở ghế phụ bên cạnh Trần Nhiên, vui sướng như một con thỏ nhỏ.
Ai mà biết được vị hôn phu chưa từng gặp mặt của mình lại là một anh chàng cao ráo, đẹp trai mét tám chứ? Không vui mừng nhảy cẫng lên mới là lạ!
Trần Nhiên đang lái xe, không thèm liếc nhìn tôi, nhưng vẻ mặt anh ấy lại đầy cảm xúc khó tả.
Nhà của anh ấy ở tầng áp mái, có một ban công rất rộng. Tôi cực kỳ thích nơi này. Vừa bước vào, tôi đã lập tức trèo lên chiếc ghế treo ngoài ban công, đung đưa đầy thỏa mãn.
“Tạm thời em cứ ở đây đi, anh đã dọn sẵn phòng cho em rồi. Anh bận công việc, có gì cứ gọi điện cho anh.”
“Vậy là bây giờ chúng ta đang sống chung à?”
“…”
Tôi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt Trần Nhiên đỏ lên, thậm chí vành tai cũng dần chuyển sang màu hồng.
“Anh sao thế?”
“Không phải sống chung, gọi là ở ghép.”
“Ồ… Nhưng dù sao chúng ta cũng có hôn ước từ nhỏ, sớm muộn gì cũng kết hôn mà. Sống chung cũng không có gì to tát cả.” Tôi lẩm bẩm, trong lòng thầm hài lòng với vị hôn phu do bố mẹ chọn cho mình.
“Hôn ước là chuyện của thế hệ trước, bây giờ người ta không còn theo quan niệm đó nữa.”
Tôi thu chân lại, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh ấy:
“Vậy anh ghét em à?”
“Không.”
“Anh có bạn gái rồi sao?”
“Cũng không.”
“Vậy tại sao anh không chấp nhận hôn ước?”
“Vì chúng ta mới gặp nhau lần đầu, chưa hiểu rõ về nhau. Nếu cứ vậy mà ở bên nhau thì quá vô trách nhiệm với cả hai.”
“Vậy nếu chúng ta hiểu rõ về nhau rồi, có thể ở bên nhau không?”
“Còn cần phải có tình cảm nữa.”
“Ồ~” Tôi gật gù, bắt đầu suy nghĩ xem làm cách nào để Trần Nhiên nhanh chóng hiểu tôi, rồi thích tôi.
Sau một hồi suy tính, tôi quyết định trước tiên phải tìm một công việc. Dù gì bố mẹ cũng đưa tôi về nước để học cách tự lập, giờ đã ở nhờ nhà Trần Nhiên rồi, tôi càng không thể cứ thế mà ăn bám được.
Thế là tối hôm đó, tôi lướt qua mấy ứng dụng tuyển dụng. Cuối cùng, tôi thấy một tin tuyển dụng cực kỳ hấp dẫn:
“Không yêu cầu bằng cấp, không cần kinh nghiệm, chỉ cần trả lời tin nhắn khách hàng, thu nhập mỗi tháng năm vạn không còn là giấc mơ!”
Tôi lập tức liên hệ với bên tuyển dụng và hẹn phỏng vấn vào ngày hôm sau.
Khi sử dụng trang web này, bạn đồng ý với việc sử dụng cookie như được mô tả trong Chính sách bảo mật của chúng tôi.