Skip to main content

5

 

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm sửa soạn để đi phỏng vấn.

 

Trần Nhiên đã chạy bộ về và còn làm cả bữa sáng cho tôi. Tôi cầm chiếc sandwich thơm phức, cắn một miếng đầy thỏa mãn.

 

“Wow, sandwich của đội trưởng Trần ngon quá đi!”

 

Tôi nhai nhồm nhoàm, hai má căng phồng, không quên tâng bốc anh ấy vài câu.

 

Mặt Trần Nhiên hơi đỏ lên.

 

“Em sắp ra ngoài à?”

 

“Vâng, em tìm được một công việc, hôm nay đi phỏng vấn.”

 

“Được rồi, đi đường cẩn thận.”

 

Thấy tôi ăn vội, anh ấy rót một ly sữa, đưa đến trước mặt tôi. Tôi thuận thế uống một hơi, rồi ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ với anh ấy.

 

Mặt anh ấy càng đỏ hơn. Anh đặt ly xuống, giọng bình tĩnh:

 

“Hôm nay đội có vụ án cần thu lưới, có thể về muộn, em không cần chờ cơm.”

 

“Vâng, anh cũng nhớ cẩn thận nha~ Em ở nhà sẽ nhớ anh lắm đó~”

 

Tôi nhìn bóng lưng anh ấy rời đi, có vẻ hơi luống cuống. Tôi bĩu môi, đúng là đàn ông, ngoài miệng thì bảo không nghĩ gì, nhưng mặt lại đỏ đến tận mang tai.

 

Sau đó, tôi chỉnh trang lại quần áo, cũng rời nhà đi phỏng vấn.

 

Dựa theo định vị trên điện thoại, tôi tìm đến một khu chung cư cũ. Gọi điện cho người liên hệ, chưa đầy một phút sau, một gã đàn ông trung niên với giọng địa phương nặng nề từ một góc nào đó bước ra. Hắn ta đưa tôi vào một căn hộ trong khu chung cư.

 

Vừa mở cửa, một mùi thuốc lá nồng nặc pha lẫn với một thứ gì đó khó chịu ập vào mũi, khiến tôi khẽ nhíu mày.

 

“Hôm nay là ngày đầu tiên, trước tiên cứ làm quen với công việc đi, Tiểu Vương sẽ hướng dẫn cô.”

 

Tôi nhìn theo hướng hắn ta chỉ. Đó là một thanh niên gầy gò, da vàng vọt. Tôi bước tới, ngồi xuống một bàn làm việc gần đó. Tiểu Vương đưa cho tôi một chiếc điện thoại.

 

“Nói đơn giản thì công việc của chúng ta là bán hàng online. Chỉ cần nhắn tin với khách, thuyết phục họ mua sản phẩm là được.”

 

“Trong tài liệu này có kịch bản sẵn, cứ làm theo là được. Tất cả hình ảnh, video cần dùng đều có trong thư viện ảnh của điện thoại.”

 

Dặn dò xong, hắn ta lại tiếp tục bận rộn với việc của mình. Tôi cầm tài liệu lên, bắt đầu nghiên cứu.

 

Bán… trà?!

6

 

Khi tôi còn đang cố gắng tiêu hóa đống kịch bản dày đặc trong tài liệu, thì điện thoại bất ngờ rung lên báo tin nhắn.

 

Tôi cầm lên xem, đó là tin nhắn từ một chàng trai, ảnh đại diện là ảnh tự sướng của cậu ta.

 

“Xin hỏi ai đây?”

 

Tôi lập tức mở kịch bản, đối chiếu và nhắn lại:

 

“Xin lỗi anh trai, em kết bạn nhầm rồi.”

 

“Ồ, thế thì xóa đi.”

 

Tôi hơi bối rối, vội vàng lật kịch bản, nhanh chóng soạn tin nhắn tiếp theo:

 

“Duyên đã đến thì sao không làm bạn với nhau nhỉ?”

 

Bên kia trả lời gọn lỏn:

 

“Cũng được.”

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục bám theo kịch bản để nhắn tin:

 

“Anh trai làm nghề gì vậy?”

 

“Anh nuôi ngỗng, em có muốn mua không?”

 

Tôi: “Em làm hành chính trong công ty của bố em.”

 

“Ồ, chắc công ty to lắm nhỉ? Hay đặt vài con ngỗng làm bữa ăn cho nhân viên đi, anh giảm giá cho em!”

 

Tôi làm lơ, tiếp tục bám sát kịch bản:

 

“Không đâu, em không thích công việc này lắm. Em thích nhiếp ảnh, nhưng bố mẹ em bảo em không lo làm ăn, thế là bọn em cãi nhau, bây giờ em chả muốn ăn gì hết.”

 

“Thế mua một con ngỗng nhà anh đi, ăn vào là hết buồn ngay! Anh giảm giá cho em!”

 

“Em biết bố mẹ cũng chỉ muốn tốt cho em, nhưng họ chẳng bao giờ hiểu em thực sự muốn gì cả.”

 

“Vậy em muốn mua ngỗng không? Anh giảm giá cho em!”

 

“Từ nhỏ em đã lớn lên với ông bà nội, ít khi trò chuyện với bố mẹ.”

 

“Anh dạy em cách nói chuyện với bố mẹ nhé! Nhưng trước tiên, mua một con ngỗng về bồi bổ cho họ đã, anh giảm giá cho em!”

 

“Em muốn về quê giúp ông bà thu hoạch trà, họ vất vả lắm… Anh trai thích uống trà không?”

 

“Anh trai thích ăn ngỗng! Nếu em về quê, hay là mua tặng ông bà một con ngỗng đi, anh giảm giá cho em!”

 

Tôi bắt đầu cảm thấy bối rối. Sao người này cứ khăng khăng bán ngỗng thế nhỉ?

 

Tôi tính hỏi Tiểu Vương xem trường hợp này xử lý thế nào, nhưng chưa kịp mở miệng thì…

 

“RẦM!!”

 

Cửa bất ngờ bị đạp tung.

 

Ngay sau đó, một nhóm cảnh sát ào vào.

“TẤT CẢ NGỒI XUỐNG!!”