Skip to main content

10

 

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Trần Nhiên quay đầu lại: “Chị Lan.”

 

Sau đó, anh quay sang giới thiệu với tôi: “Đây là huấn luyện viên của đội bắn súng tỉnh, em cứ gọi là chị Lan.”

 

Tôi ngoan ngoãn chào: “Chào chị Lan ạ.”

 

Chị Lan cười vui vẻ: “Chào chào! Tiểu Nhiên, đây là bạn gái em à? Xinh quá!”

 

Trần Nhiên đang định giải thích thì bị tôi liếc mắt cảnh cáo, thế là anh nuốt lại lời định nói, chỉ “ừm” một tiếng qua mũi, nhưng vành tai lại đỏ lên.

 

Chị Lan nhìn thấy, bĩu môi: “Cái thằng nhóc này, hơn hai mươi tuổi rồi mà còn ngại ngùng, đúng là chẳng có tiền đồ gì cả. Nào, em gái, vừa rồi tôi thấy em bắn cũng khá lắm, bắn thêm vài phát nữa cho tôi xem nào!”

 

Nói xong, chị Lan kéo Trần Nhiên sang một bên, đẩy anh ra khỏi chỗ đứng. Trần Nhiên chỉ vào hàng ghế khán đài ra hiệu cho tôi, rồi đi qua đó ngồi xuống, từ xa nhìn tôi.

 

Bị anh nhìn chăm chú, trong lòng tôi bỗng trào dâng một luồng quyết tâm muốn “rửa hận” sau lần bị lừa trước đó. Thế là mấy phát bắn sau, tôi càng nghiêm túc và tập trung hơn.

 

“Tốt, rất tốt! Đúng là một mầm non xuất sắc! Em từng tập luyện trước đây đúng không?”

 

“Dạ, cũng có thể coi là vậy ạ.”

 

Sau khi kết thúc, tôi và chị Lan đi lấy chai nước, rồi cùng ngồi xuống hàng ghế bên cạnh Trần Nhiên.

 

Chị Lan nhìn tôi một lúc, đột nhiên cau mày: “Tiểu Nhiên này, sao chị thấy bạn gái em quen lắm? Trước đây em từng đưa cô ấy đến gặp chị chưa?”

 

“Chưa ạ.” Trần Nhiên đáp.

 

“Vậy rốt cuộc là chị gặp ở đâu nhỉ…? A! Nhớ ra rồi! Giải vô địch toàn quốc ở Mỹ! Em chính là quán quân hai năm trước đúng không?!”

 

Nghe vậy, Trần Nhiên cũng ngạc nhiên quay sang nhìn tôi. Tôi hơi ngượng ngùng, mỉm cười gật đầu xác nhận.

 

Chị Lan lập tức vỗ đùi đánh “bốp”, cười tươi như hoa: “Tiểu Nhiên! Lần này em đúng là mang đến cho chị một bảo vật rồi! Sắp tới giải vô địch toàn quốc sắp bắt đầu, đội của chị đang thiếu người đây! Em có thể nhờ bạn gái em làm huấn luyện viên tạm thời cho chị không? Chị thực sự rất cần nhân tài giỏi như thế này!”

 

Trần Nhiên quay sang nhìn tôi, tôi cũng mở to mắt lấp lánh nhìn lại anh.

 

Và thế là, tôi thuận lợi có được một công việc huấn luyện viên tạm thời!

 

11

 

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã một tháng trôi qua.

 

Trong một tháng này, tôi bận rộn với công việc, còn Trần Nhiên dường như còn bận hơn cả tôi. Anh thường về nhà lúc nửa đêm, số lần chúng tôi gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

Hôm nay là ngày chung kết, các học viên của tôi đều biểu hiện rất tốt. Mọi người trong ban huấn luyện quyết định ra ngoài ăn mừng, nhưng tôi lại buồn bã vì mấy ngày rồi chưa gặp Trần Nhiên.

 

Chị Lan nhận ra tâm trạng tôi không tốt, liền ghé lại hỏi: “Sao thế? Giận dỗi Tiểu Nhiên à?”

 

“Không phải, chỉ là gần đây anh ấy bận quá.”

 

Chị Lan nghe xong, thở dài một hơi rồi an ủi: “Chuyện này không tránh được đâu, công việc của nó là vậy mà. Em phải tập quen dần đi. Cậu nhóc đó lại còn nhút nhát, ít chủ động, nên những lúc nó rảnh rỗi, em phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội mà chủ động tấn công!”

 

Lời của chị Lan như một gáo nước lạnh giội thẳng vào tôi, trong đầu tôi chỉ vang lên câu: “Nắm bắt cơ hội, chủ động tấn công!”

 

Sau đó, tôi lơ mơ về đến nhà.

 

Vừa mở cửa, tôi liền đụng mặt Trần Nhiên – anh vừa đi làm về, mới tắm xong bước ra từ phòng tắm.

 

Không biết do hơi men hay do lời của chị Lan tác động, tôi liền đi thẳng đến trước mặt anh, một tay chống lên cửa phòng tắm, tay kia lấy một khẩu súng lục từ trong túi ra, dí vào trán Trần Nhiên, bắt chước giọng điệu của bọn bắt cóc trước đây, ác độc nói:

 

“Đội trưởng Trần, mạng của anh đang nằm trong tay tôi! Nếu anh không chịu làm bạn trai tôi, tôi sẽ nổ súng ngay lập tức!”

 

Trần Nhiên bị hành động bất thình lình của tôi làm cho luống cuống, lại liếc nhìn khẩu súng trên tay tôi, vừa bất lực vừa buồn cười: “Vậy em bắn đi.”

 

Nghe vậy, tôi lập tức nổi nóng: “Anh thà chết cũng không muốn ở bên em sao?!”

 

Nói xong, tôi dứt khoát bóp cò.