12
Chỉ nghe “tách” một tiếng.
Một ngọn lửa nhỏ phụt ra từ đầu nòng súng của tôi.
Trần Nhiên vừa bất lực vừa buồn cười, thở dài một hơi, cướp lấy chiếc bật lửa hình khẩu súng trong tay tôi, rồi bế bổng tôi lên, đặt trở lại giường.
Nhưng tôi vẫn không chịu ngoan ngoãn, bất ngờ giật lấy chiếc khăn tắm quấn quanh eo anh.
Trần Nhiên lập tức đứng yên như tượng, hai tay vội vàng giữ chặt hai đầu khăn, mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn tôi:
“Ngoan nào, buông tay đi, anh đi nấu canh giải rượu cho em.”
Tôi bĩu môi, cười gian xảo: “Không buông, trừ khi…”
“Trừ khi gì?”
“Anh lại đây, em nói nhỏ cho anh nghe.”
Bị tôi giữ chặt khăn tắm, Trần Nhiên chẳng còn cách nào khác, đành phải cúi người lại gần tôi một chút.
“Gần hơn nữa đi.”
“Gần thêm chút nữa mà…”
Lúc này, tai anh gần như đã áp sát vào môi tôi. Trần Nhiên hoàn toàn bó tay với cô nàng say rượu này:
“Không thể gần hơn nữa rồi, nói đi.”
Tôi khẽ cười ranh mãnh, bất ngờ quàng tay ôm lấy cổ anh, lật người một cái.
Trần Nhiên không kịp đề phòng, cứ thế bị tôi đè xuống giường.
Tôi ghé sát vào tai anh, thì thầm:
“Trừ khi… anh ở lại với em.”
Nói xong, tôi thoải mái vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
13
Đến tận trưa hôm sau, tôi mới lờ đờ mở mắt, chậm rãi ngồi dậy.
Đầu đau như búa bổ, tôi theo thói quen đưa tay sờ chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, nhưng lại mò trúng một khẩu súng đồ chơi.
Tôi trừng mắt nhìn chằm chằm món đồ trong tay, não bộ rơi vào trạng thái trống rỗng vài giây.
Tại sao trên tủ đầu giường của tôi lại có thứ này?
Lúc quay đầu sang, tôi mới phát hiện ngoài điện thoại, trên tủ đầu giường còn có một cốc nước mật ong ấm.
Ngay lập tức, những ký ức đêm qua ồ ạt tràn vào não tôi.
Đặc biệt là đoạn tôi giật khăn tắm của Trần Nhiên…
Trời ơi!
Tôi tá hỏa chui tọt vào trong chăn, vùi mặt vào gối, lẩm bẩm:
“Mất mặt chết mất…”
Sau hơn nửa tiếng tự an ủi bản thân, tôi cuối cùng cũng gom đủ dũng khí, với tinh thần liều chết mà bước ra khỏi phòng.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để tự thú với Trần Nhiên về hành vi “quấy rối” tối qua rồi!
Nhưng khi đưa mắt nhìn quanh phòng khách, Trần Nhiên không có ở nhà.
Tôi lập tức thở phào, nhanh chóng đi rửa mặt, nhưng trong đầu vẫn rối như tơ vò.
Cảm thấy quá bức bối, tôi quyết định ra ngoài đi dạo một chút.
Vừa bước xuống lầu, tôi liền bị một cửa hàng đồ dùng mẹ và bé thu hút sự chú ý.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, tôi không chần chừ mà bước thẳng vào trong.
14
Khi Trần Nhiên về đến nhà, tôi đang ngồi trong phòng khách, mò mẫm nghiên cứu cách dùng một đống đồ dùng cho mẹ và bé.
Anh ấy trông có vẻ bị sốc, đứng đơ người nhìn tôi:
“Có em bé nào sắp đến nhà hả?”
“Không có.”
Tôi vẫn không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ cúi đầu đáp nhỏ.
“Vậy em mua mấy thứ này về làm gì?”
“…Em tự dùng.”
Trần Nhiên càng thêm khó hiểu:
“Em đang bình thường mà, sao lại dùng đồ dành cho mẹ bầu và em bé?”
Tôi hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói:
“Em… Em có thai rồi, chẳng lẽ không nên chuẩn bị trước sao?”
Nghe xong, Trần Nhiên trông như bị sét đánh giữa trời quang, há hốc mồm nhìn tôi, hoàn toàn đờ đẫn.
Thấy phản ứng của anh, tôi bỗng thấy tủi thân, bao nhiêu ấm ức trong lòng dâng lên, bực bội nói:
“Em đang mang thai con của anh, anh bày ra cái mặt gì vậy? Không muốn chịu trách nhiệm à?”
Sự kinh ngạc trên mặt Trần Nhiên chuyển thành hoang mang:
“Em có thai với anh từ bao giờ vậy??”
Tôi phồng má tức tối:
“Hôm qua chứ đâu! Hai chúng ta đã ngủ chung rồi, nếu không phải con anh thì là con ai?”
“Ha ha ha ha ha…”
Tôi đơ người nhìn Trần Nhiên cười đến chảy cả nước mắt.
Không lẽ là… mừng quá hóa điên?
“Có gì buồn cười sao?”
Trần Nhiên cố nhịn cười, nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng khó diễn tả:
“Em không có thai đâu. Không phải cứ ngủ chung một giấc là có thai được.”
Tôi hơi ngơ ngác:
“Nhưng từ nhỏ bố mẹ em vẫn dạy thế mà? Trong phim cũng nói vậy mà?”
“Ừ thì đúng là hai người ngủ chung sẽ có thai, nhưng không phải chỉ đơn giản là ngủ thôi. Cái này… sau này em lấy chồng rồi sẽ hiểu. Nói chung là, em không có thai đâu, đừng nghiên cứu ba cái này nữa.”
“Ồ…”
Tôi thẫn thờ gật đầu, nhưng trong đầu vẫn còn lăn tăn, lẩm bẩm:
“Thế… nếu đã ngủ chung một giấc, có phải nghĩa là chúng ta đã…”
Tôi chưa kịp nói hết câu, điện thoại của Trần Nhiên đột nhiên reo lên.
Anh ấy nghe máy, đáp mấy câu ngắn gọn rồi vội vàng thay đồ, nói một câu rồi lao ra khỏi cửa.
Còn tôi thì ngồi thừ ra nhìn cánh cửa vừa khép lại và đống đồ mẹ và bé dưới đất, khẽ thở dài.
“Có nghĩa là… chúng ta đã ở bên nhau rồi… đúng không?”
Khi sử dụng trang web này, bạn đồng ý với việc sử dụng cookie như được mô tả trong Chính sách bảo mật của chúng tôi.