1.
Từ bệnh viện trở về nhà họ Châu, tôi vừa vào cửa liền chạm mặt Châu Văn Bân đang dìu tiểu thanh mai – Tạ Trân Trân chuẩn bị ra ngoài.
May mà tôi đã quấn một lớp vải bông quanh eo, bọn họ không phát hiện ra điều gì khác thường.
Tạ Trân Trân mỉm cười nói:
“Chị dâu, bụng em hơi khó chịu, em nói với anh Văn Bân một tiếng, anh ấy bảo muốn đưa em đi bệnh viện kiểm tra.”
“Chị nhìn xem, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà anh ấy cũng làm ầm lên thế này. Anh Văn Bân thật có trách nhiệm, sau này khi chị sinh con, anh ấy chắc chắn sẽ là một người bố tốt.”
Nếu là trước đây, tôi thực sự sẽ bị mấy lời này của cô ấy làm cho bản thân không ngừng ảo tưởng về tương lai, cùng Châu Văn Bân nuôi nấng con nhỏ.
Nhưng sau khi sống lại, tôi chỉ cảm thấy bản thân thật nực cười khi từng cho rằng đôi cẩu nam nữ này là những người tốt.
Ánh mắt của họ dừng trên bụng tôi, chẳng hề có chút yêu thương nào, chỉ tràn đầy tham lam và tính toán.
Kiếp trước, tôi vô tâm vô tư, hoàn toàn không nhận ra rằng chồng mình – Châu Văn Bân, quan tâm đến Tạ Trân Trân còn hơn cả người vợ chính thức là tôi.
Lúc tôi và Tạ Trân Trân cùng trở dạ trong một ngày, tôi còn nghĩ đây đúng là trùng hợp, nếu hai đứa bé sinh ra là một trai một gái, chẳng phải sau này có thể trở thành thông gia rồi hay sao?
Nhưng tôi không ngờ rằng, ngay sau khi sinh con, Châu Văn Bân ôm đứa bé được quấn trong tã lót, giận dữ giáng cho tôi một cái tát.
Anh ấy nói tôi đã đội cho anh ấy một nón xanh, thậm chí còn dám qua lại với người ngoại quốc.
Tôi hoàn toàn không thể tin nổi, nhưng sau khi nhận đứa bé từ tay anh ấy, nhìn mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh biếc, tôi bàng hoàng đến cực độ – đứa bé này đúng là mang dòng máu lai.
Châu Văn Bân lập tức tuyên bố ly hôn với tôi ngay trước mặt tất cả mọi người trong bệnh viện. Bất kể tôi giải thích thế nào, anh ấy cũng không tin, thậm chí còn quay sang báo cáo tôi với Cục An ninh Quốc gia, vu oan cho tôi tội câu kết với người ngoại quốc, nghi ngờ tôi bán đứng bí mật quốc gia.
Cùng với đơn tố giác, anh ấy còn giao nộp những bức thư viết bằng tiếng nước ngoài được tìm thấy trong thư phòng của tôi.
Chỉ trong chốc lát, tôi trở thành kẻ phản quốc, mang tội danh gián điệp bị người người phỉ nhổ. Tôi còn chưa kịp ở cữ đã bị bắt vào tù, bị kết án mười năm.
Sau bao năm chịu đủ mọi giày vò, cuối cùng tôi cũng ra tù. Lúc ấy, Châu Văn Bân đang ôm Tạ Trân Trân trong lòng, mỉm cười nói cho tôi biết sự thật, tôi mới vỡ lẽ tất cả chỉ là một âm mưu của đôi cẩu nam nữ này.
Anh ấy nắm tay tiểu thanh mai và con trai ruột của tôi, vứt cho tôi năm trăm đồng với vẻ mặt bố thí.
“Năm đó Trân Trân bị kẻ khác lừa, sinh ra đứa con hoang kia. Cô ấy không giống cô, tính cách yếu đuối, không chịu nổi khổ cực, nên tôi buộc lòng phải tráo đổi hai đứa trẻ.”
“Năm trăm đồng này coi như bù đắp cho mười năm của cô. Cô có tiền án, tôi đã sớm ly hôn với cô và kết hôn với Trân Trân. Ngay cả con trai cũng không muốn nhận cô là mẹ, cô tự lo liệu đi.”
Con trai tôi cũng nhìn tôi đầy ghê tởm.
“Mẹ Trân Trân đối xử với con rất tốt, hơn nữa bà ấy chưa từng ngồi tù như mẹ. Con không muốn có một người mẹ như mẹ!”
Bệnh tật và nỗi hận ngút trời đã ăn mòn gi ch tôi ngay lúc đó.
Nghĩ đến kiếp trước tôi có kết cục bi thảm như vậy, còn Châu Văn Bân lại giẫm đạp lên tôi để từng bước thăng quan tiến chức, sống hạnh phúc bên Tạ Trân Trân, tôi chỉ muốn nghiến răng căm hận.
“Người bố tốt? Cũng chưa chắc đâu.”
Tôi châm chọc mở miệng.
“Tôi nói bị cảm muốn đi bệnh viện cũng không thấy Châu Văn Bân quan tâm, xem ra, anh ấy đối với cô em gái này còn tốt hơn cả tôi rồi.”
Sắc mặt Châu Văn Bân có chút khó coi, vội vàng thanh minh:
“Em đừng hiểu lầm, A Oánh, em từng là quân nhân, thể chất tốt, còn Trân Trân thì khác, cô ấy yếu ớt từ nhỏ.”
“Hơn nữa, bố mẹ cô ấy đều là liệt sĩ, đã không còn trên đời, bây giờ cô ấy chỉ có một mình, chồng lại không ở bên cạnh, là anh trai, anh đương nhiên phải quan tâm nhiều hơn một chút.”
Anh ấy nói đầy chính nghĩa, như thể bản thân không có chút tư tâm nào.
Trước khi rời đi cùng Tạ Trân Trân, Châu Văn Bân lại quay đầu dặn dò thêm:
“Nếu em cảm thấy không khỏe thì cứ nằm nghỉ ngơi đi. À đúng rồi, thuốc cảm không được uống bừa, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé đấy.”
Câu trước không quan trọng.
Câu sau mới là trọng điểm mà anh ấy muốn nói.
Nhận ra ánh mắt anh ấy một lần nữa nhìn xuống bụng mình, tôi chỉ hời hợt đáp vài câu rồi quay người lên lầu, lấy thuốc cảm uống ngay tại chỗ.
Thật nực cười, đứa con sói mắt trắng kia đã không còn nữa, làm gì có chuyện bị ảnh hưởng chứ!
2.
Tối hôm đó, tôi lấy lý do mang thai không thoải mái để yêu cầu ngủ riêng với Châu Văn Bân.
Lúc đầu, anh ấy không đồng ý.
Cuối cùng, vẫn là Tạ Trân Trân khuyên anh ấy rằng tôi là một phụ nữ mang thai, cần nghỉ ngơi tốt để có lợi cho sự phát triển của đứa bé, nên anh ấy mới miễn cưỡng chấp nhận.
“Trân Trân nói đúng, nếu ngủ riêng tốt cho con, vậy thì chúng ta cứ ngủ riêng đi.”
“Nhưng A Oánh, em nhất định phải chú ý tình trạng của mình, nếu con có gì bất thường, em phải gọi anh ngay lập tức.”
Nếu tôi không biết trước rằng anh ấy chỉ lo sợ đứa con trong bụng tôi xảy ra chuyện , không còn ai để thế thân cho con Tạ Trân Trân, có khi tôi thật sự đã cảm động vì tưởng rằng anh ấy quan tâm đến mình.
Đáng tiếc, tất cả chỉ là giả dối.
Tôi giấu đi sự căm hận trong mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
“Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con.”
Nghe tôi nói vậy, Châu Văn Bân yên tâm hơn hẳn.
Anh ấy tin rằng tôi nói được làm được.
Lúc trước, vì được lãnh đạo giới thiệu mà quen biết nhau, tôi vừa gặp anh ấy đã động lòng. Biết anh ấy là người đàn ông truyền thống, tôi liền cam kết rằng nếu có thể kết hôn, tôi sẽ dồn trọng tâm về gia đình.
Khi báo cáo kết hôn được thông qua, tôi lập tức xin cấp trên tạm dừng mọi công việc của mình.
Vì vậy, dù trước kia quân hàm của tôi có nhỉnh hơn Châu Văn Bân một chút, anh ấy vẫn chắc chắn rằng tôi yêu anh ấy đến tận xương tủy, tự tin mình có thể kiểm soát tôi chặt chẽ.
Những ngày tiếp theo, tôi giả vờ như không biết gì cả, quan sát anh ấy thể hiện sự thiên vị trắng trợn với Tạ Trân Trân.
Công việc trong quân đội quả thật bận rộn, nhưng chỉ cần có chút thời gian rảnh, anh ấy liền đưa Tạ Trân Trân đi khám thai.
Đến mức nhân viên bệnh viện cũng đã xem Châu Văn Bân là chồng của cô ấy.
Chỉ cần bác sĩ nói “mẹ bé hơi gầy”, Châu Văn Bân lập tức dùng phiếu thịt để mua thịt về bồi bổ cho cô ấy.
Tất nhiên, vì Tạ Trân Trân bị ốm nghén nặng, cuối cùng chỗ thịt ấy đều vào bụng tôi.
Cô ấy không bồi bổ được bao nhiêu, nhưng tôi thì ngày càng đầy đặn, mỗi sáng luyện thể lực cũng tràn đầy sức sống hơn.
Châu Văn Bân có chút ý kiến về việc này.
Nhưng anh ấy cũng chẳng thể nói gì, dù sao, tôi mới là vợ hợp pháp của anh.
Chẳng lẽ chồng mua thịt mà vợ lại không được ăn sao?
Có lẽ vì thấy Châu Văn Bân và Tạ Trân Trân quá thân mật, trong khu nhà đã có không ít chị em là vợ của những người lính đã lên tiếng nhắc nhở tôi:
“A Oánh à, biết là em vô tư, nhưng cũng đừng quá lơ là. Tiểu Châu nhà em còn trẻ, có tương lai, em cũng phải cẩn thận một chút, đừng để bị người khác cướp mất chồng.”
Nhưng tôi chỉ cười, cảm ơn lòng tốt của họ.
Đùa sao, tôi còn mong Châu Văn Bân dốc hết tâm sức cho Tạ Trân Trân kia kìa.
Nếu không, chỉ cần anh ấy chạm tay vào đứa “con” trong bụng tôi, hoặc đột nhiên để tâm, đưa tôi đi kiểm tra thai một lần, có lẽ sẽ phát hiện ra ngay rằng tôi đã mất đứa bé từ lâu rồi.
Bụng tôi to ngang với bụng Tạ Trân Trân, nhưng thực ra chỉ là bọc bông gòn được tôi điều chỉnh theo kích thước bụng cô ấy mỗi ngày mà thôi.
Châu Văn Bân quả nhiên không làm tôi thất vọng.
Cho đến khi đứa bé gần đủ tháng, anh ấy vẫn không phát hiện ra, chỉ là thấy bụng tôi mãi chưa có động tĩnh, lo lắng đến mức khóe miệng nổi đầy mụn nhiệt.
Còn Tạ Trân Trân, gần đây tử cung co bóp mạnh, có thể vỡ ối bất cứ lúc nào.
Dù bác sĩ khuyên nên nhập viện trước, cô ấy vẫn sợ có sai sót gì, khăng khăng về nhà, ngày nào cũng để mắt đến bụng tôi.
Hai ngày sau, cô ấy không thể chờ được nữa.
Cô ấy khóc lóc nói mình đau quá, Châu Văn Bân lập tức bưng một bát canh gà đã được “nêm nếm đặc biệt”, gõ cửa phòng tôi.
“A Oánh, đây là canh gà mẹ anh nấu, em mau uống đi, bồi bổ cơ thể.”
Khi sử dụng trang web này, bạn đồng ý với việc sử dụng cookie như được mô tả trong Chính sách bảo mật của chúng tôi.