Skip to main content

#hutao215 - Chú Rể

9:08 chiều – 30/04/2025

Thế nhưng, ngay lúc này đây, gương mặt đẹp trai mang nét cực phẩm của anh ấy lại ngày càng tiến lại gần.

Tôi bỗng dưng có chút hoảng loạn, không thể kiểm soát.

Không biết là tim ai, mà đang đập thình thịch liên hồi.

Tần Bắc Vọng dường như khẽ cười:

“Trình Trình, nhắm mắt lại.”

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, tôi từ từ nhắm mắt.

Môi anh ấy khẽ lướt qua, mang theo sự dịu dàng ngoài dự đoán.

Anh ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

“Ồ~~! Thêm một lần nữa! Thêm một lần nữa!”

Tiếng cổ vũ và chúc phúc vẫn vang lên không dứt bên tai.

Tôi mở mắt, nhìn thấy đôi tai của Tần Bắc Vọng đã đỏ bừng.

Anh ấy liếc nhìn đám đông đang ồn ào, mỉm cười đắc ý đùa:

“Đây là vợ tôi, sao có thể để các người nhìn mãi được?”

Tôi vừa xấu hổ vừa bối rối, không dám nhìn vào mắt anh ấy.

Trong đầu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ:

Tần Bắc Vọng trông có vẻ cứng rắn như thế, sao môi lại mềm đến vậy?

7

Bước ra khỏi cục dân chính, tôi vẫn chưa thể tin.

Cứ thế mà… đăng ký kết hôn rồi sao?

Trở lại xe, Tần Bắc Vọng cầm quyển sổ hôn thú, lật qua lật lại nhìn mãi không chán, khóe môi vẫn giữ nguyên một đường cong vui vẻ.

Tôi ngồi bên cạnh anh ấy, có chút bất an:

“Tổng giám đốc Tần…”

Cuối cùng, anh ấy cũng rời mắt khỏi tờ giấy đỏ, khẽ ho một tiếng:

“Chúng ta bây giờ là vợ chồng hợp pháp rồi, em có thể đổi cách gọi.”

Tôi do dự, định mở miệng.

“Bíp bíp!!!”

Một chiếc xe với biển số quen thuộc xuất hiện.

Tiêu Nam Tự bước xuống xe, gõ vào cửa kính.

Tần Bắc Vọng mặt mày tối sầm, hạ cửa kính xuống.

Tiêu Nam Tự nheo mắt nhìn anh ấy, giọng điệu đầy trêu chọc:

“Ồ, cơn gió nào đưa thái tử Tần đến đây thế? Không ngờ lại gặp cậu ở đây.”

Tôi không suy nghĩ gì nhiều, theo bản năng nhào vào lòng Tần Bắc Vọng.

Tiêu Nam Tự nhìn tôi chằm chằm, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý:

“Ha, thái tử Tần thật có phúc, bạn gái nhỏ của cậu đúng là quá nhiệt tình rồi.”

Tần Bắc Vọng thoáng ngây người, cúi đầu nhìn tôi – người đang rúc vào lòng anh ấy như một chú gà con.

Anh ấy nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

Rồi quay sang nhìn Tiêu Nam Tự, gương mặt lập tức trở về vẻ bình tĩnh thường ngày:

“Giới thiệu một chút, đây là vợ tôi, chúng tôi đã đăng ký kết hôn.”

Tiêu Nam Tự lộ rõ vẻ bất ngờ:

“Cậu kết hôn khi nào? Sao tôi không biết?”

Anh ta còn chưa kịp nghe câu trả lời, đã bật cười, nói tiếp:

“Hôm nay vốn dĩ cũng là ngày cưới của tôi và Trình Trình, chỉ là có chút ngoài ý muốn. Tôi còn đang trên đường đến để xin lỗi cô ấy đây.”

Tần Bắc Vọng khẽ cười khẩy, lại vươn tay xoa đầu tôi, như đang an ủi.

Tôi tựa vào lòng anh ấy, cảm nhận sự vững chãi từ vòng tay này, bỗng thấy yên tâm lạ thường.

Giọng Tiêu Nam Tự đột nhiên ngập ngừng:

“Tổng giám đốc Tần, sao tôi thấy Tần phu nhân này có chút quen mắt vậy? Cậu không định giới thiệu với tôi sao?”

Tôi hơi khựng lại, đang định ngẩng đầu.

Nhưng ngay lúc đó, điện thoại của Tiêu Nam Tự đổ chuông.

“Cái gì? Doanh Doanh tỉnh rồi? Được, tôi về ngay.”

Anh ta vội vàng chào qua loa rồi nhanh chóng rời đi.

Tôi cười nhạt.

Thấy không?

Chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi.

8

“Thêm WeChat đi, bà xã.”

Tần Bắc Vọng mở mã QR, đưa điện thoại về phía tôi.

Tâm trạng vốn đang rối bời của tôi hoàn toàn bị câu nói này phá tan, tôi vội vàng lục tìm điện thoại trong túi, nhưng khi vừa lấy ra, màn hình đã tối đen – máy hết pin rồi.

“Xin lỗi nhé, tổng giám đốc Tần, điện thoại tôi hết pin rồi.”

Tần Bắc Vọng bật cười:

“Sao nghe có vẻ giống cái cớ để từ chối anh vậy? Anh mới cầm giấy chứng nhận kết hôn chưa lâu, chẳng lẽ sắp độc thân rồi sao?”

Anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi, rồi không trêu đùa nữa, kéo tay tôi đi:

“Đi nào, anh dẫn em đi xem nhà.”

Xem gì cơ?

Trong đầu tôi xuất hiện một dấu hỏi to đùng.

“Tổng giám đốc Tần, thứ lỗi cho tôi mạo muội, bây giờ chúng ta đã đăng ký kết hôn, anh cần tôi làm gì? Chỉ là che mắt mọi người hay còn mục đích khác?”

Tần Bắc Vọng im lặng một lúc, vành tai dần đỏ lên.

Lúc mở miệng lại, giọng nói đã đầy nghiêm túc:

“Trình Trình, có thể lời này hơi đường đột, nhưng anh không muốn giấu em.”

“Anh thực sự cảm thấy may mắn, may mắn vì khoảnh khắc ấy, em đã gọi cho anh.”

“Cũng muốn cảm ơn em, vì đã cho anh cơ hội này – cơ hội được theo đuổi em với danh nghĩa là chồng em.”

Lời thổ lộ thẳng thắn của anh ấy khiến tôi bất ngờ, chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

Tôi muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Một người đàn ông vừa giàu có vừa tài giỏi, lại đẹp trai đến mức khiến người ta nghẹt thở, nói rằng muốn theo đuổi tôi.

Người đàn ông này vừa mới đăng ký kết hôn với tôi.

Người đàn ông này còn có thể giúp tôi giải quyết tất cả những vấn đề đang đối mặt.

Dù nhìn từ góc độ nào, chuyện này cũng giống như một cái kết viên mãn trong truyện cổ tích về Lọ Lem.

Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng mở lời:

“Tổng giám đốc Tần, anh đã hiểu rõ tình hình của tôi chưa? Dù sao thì anh là người giúp tôi trước, tôi thực sự không có gì để giúp lại anh.”

Tần Bắc Vọng khẽ cười, trong mắt dường như có ánh sao lấp lánh:

“Thái tử nhà họ Tần không phải hữu danh vô thực đâu. Chuyện của em, anh đều biết hết, thậm chí… có lẽ biết còn nhiều hơn em tưởng.”

9

“Hôm nay đã muộn rồi, nơi này gần hơn, em cứ nghỉ lại một đêm đi. Ngày mai anh sẽ đưa em về nhà, được không?”

Tôi lặng lẽ theo Tần Bắc Vọng xuống xe.

Anh ấy sắp xếp chu toàn mọi thứ, căn nhà này thậm chí còn khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn cả nhà của chính mình.

Từ cách thiết kế, bài trí, đến mỹ phẩm dưỡng da và đồ ăn thức uống.

Tất cả đều hợp với sở thích của tôi một cách kinh ngạc.

Điện thoại cuối cùng cũng sạc được pin, một loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ đổ về như thác lũ.

Chuông điện thoại vang lên, tôi nhìn thoáng qua, rồi vẫn quyết định nghe máy.

“Con gái ngoan, từ khi nào mà con và tổng giám đốc Tần thân thiết như vậy? Sao không nói với bố một tiếng?”

“Hỏi thử tổng giám đốc Tần xem, dự án ở khu Đông có thể cho Trình thị góp vốn không?”

Tần Bắc Vọng nhìn sắc mặt tôi không tốt, liền ra hiệu tôi bật loa ngoài:

“Tổng giám đốc Trình, tôi là Tần Bắc Vọng. Trình Trình mệt rồi, cần nghỉ ngơi. Có gì thì nói với tôi.”

Bên kia điện thoại, giọng bố tôi lập tức trở nên xu nịnh mà trước giờ tôi chưa từng nghe thấy:

“Được, được, tổng giám đốc Tần, hôm nào rảnh dẫn Trình Trình về nhà ăn cơm nhé.”

Chuông điện thoại lại vang lên lần nữa.

Trên màn hình, ba chữ “Tiêu Nam Tự” vẫn liên tục nhấp nháy.

Tôi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi đến cực điểm.

Tần Bắc Vọng dứt khoát tắt điện thoại, rồi ôm tôi lên, trực tiếp đặt tôi xuống sofa.

“Trình Trình, nghỉ ngơi đi, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của em. Ngủ một giấc thật ngon, anh sẽ luôn ở bên em.”

Vòng tay anh ấy ấm áp đến lạ, bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng tôi, khiến tôi không kìm được mà rơi nước mắt.

10

Giấc ngủ này đặc biệt sâu.

Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình vẫn đang được Tần Bắc Vọng ôm trong lòng.