Tôi khẽ cựa quậy.
Anh ấy dường như vẫn còn trong giấc mơ, vô thức vỗ nhẹ lên lưng tôi.
Tôi ngẩn người nhìn khuôn mặt khi ngủ của anh ấy, nhìn một lúc lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Tần Bắc Vọng mở mắt, thấy là tôi, liền nghiêng người lại gần, hôn một cái:
“Vợ yêu, chào buổi sáng.”
Sau đó, anh ấy lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Động tác nhanh gọn, thuần thục đến mức tôi không kịp phản ứng.
Tiếng lầm bầm buồn ngủ vang lên:
“Hôm nay vợ trông thật chân thực, thật đáng yêu, thật dễ hôn.”
“Nhưng sao hôm nay tay mình lại tê tê thế nhỉ?”
Tôi không nhịn được, bật cười.
Tần Bắc Vọng quay sang nhìn tôi, bỗng nhiên có chút cứng đờ:
“Chào… buổi sáng.”
Có lẽ nhờ một giấc ngủ ngon, tinh thần tôi đã tốt hơn nhiều.
Nhìn vào mắt anh ấy, tôi khẽ cười, nhẹ giọng nói:
“Chào buổi sáng, chồng yêu.”
Ánh mắt của Tần Bắc Vọng như có một bầu trời đầy sao vụt sáng.
Nụ cười nơi khóe môi anh ấy không thể nào che giấu được, mà đôi tai thì đỏ lên từng chút một.
11
“Trình Trình, cả nhà chúng ta đều rất thích con.”
Chuyến đi đến nhà họ Tần thuận lợi ngoài mong đợi, người nhà Tần Bắc Vọng ai cũng đối xử với tôi rất nhiệt tình.
Đặc biệt là cụ ông Tần, ông ấy cười tít mắt đùa với tôi:
“Thằng nhóc trời đánh này, ngay cả thú cưng cũng chẳng thèm quan tâm, con đừng ghét bỏ nó nhé.”
Người đàn ông từng khiến cả Cảnh Thành phải dè chừng mỗi khi nổi giận, lúc này lại hiền lành đến lạ.
Nhớ lại trước đây, bố mẹ của Tiêu Nam Tự chưa từng che giấu sự khinh thường và kiêu ngạo đối với tôi, bây giờ nghĩ lại, tất cả như đã thuộc về một kiếp trước xa xôi.
Lúc sắp rời khỏi nhà họ Tần, Tần Bắc Vọng nắm tay tôi, cùng đi dạo quanh khu vườn.
Không biết Tiêu Nam Tự nghe tin từ đâu, anh ta thở hổn hển chạy đến.
Nhìn thấy tôi và Tần Bắc Vọng tay trong tay, mắt anh ta lập tức đỏ lên:
“Trình Trình! Tần Bắc Vọng đã kết hôn rồi, sao em lại không biết tự trọng? Thà làm kẻ thứ ba của anh ta còn hơn chờ đợi anh sao?”
“Anh đã nói rồi, hôn lễ hôm đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn, anh nhất định sẽ bù đắp cho em!”
Ánh mắt Tần Bắc Vọng lạnh đi, kéo tôi ra sau lưng, chắn trước mặt Tiêu Nam Tự.
“Có chuyện gì cứ nhắm vào tôi, đừng động đến vợ tôi, làm vậy không đáng mặt đàn ông.”
Tiêu Nam Tự sững sờ, ánh mắt đầy hoài nghi:
“Vợ cậu?”
“Cậu đang nói đùa gì vậy? Sao Trình Trình có thể là vợ cậu?”
“Cô ấy là thanh mai trúc mã của tôi, từ nhỏ đã chỉ muốn gả cho tôi!”
Mắt anh ta đỏ ngầu, thậm chí còn xuất hiện cả tia m/á/u.
“Trình Trình, em nói cho Tần Bắc Vọng biết đi, rằng chúng ta mới là những người sắp kết hôn, đúng không?”
Tiêu Nam Tự nhìn tôi bằng ánh mắt cầu khẩn, như thể chỉ chờ mong một câu xác nhận từ tôi.
12
Tôi bước lên một bước, nắm lấy tay Tần Bắc Vọng.
“Chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi.”
“Tôi, Trình Trình, là vợ hợp pháp của Tần Bắc Vọng, được pháp luật công nhận, được cả hai gia đình chấp thuận.”
Ánh mắt Tiêu Nam Tự bỗng tối sầm lại.
Dường như bị đả kích, giọng nói của anh ta khi mở miệng có chút run rẩy:
“Vậy nên… hôm đó em không hủy hôn?”
“Em đã tổ chức hôn lễ ngay tại nơi anh tự tay chuẩn bị, nhưng lại kết hôn với Tần Bắc Vọng sao?”
“Cái bóng dáng mà anh nhìn thấy trên xe của Tần Bắc Vọng hôm đó… thật sự là em sao?”
“Trình Trình, sao em có thể làm vậy? Sao lại đối xử với anh như thế?”
Nhìn vẻ mặt hoang mang, đau khổ của anh ta, tôi chỉ cảm thấy buồn cười đến cực điểm.
“Tôi làm vậy, chẳng lẽ anh không biết tại sao sao?”
“Tập đoàn Trình thị sắp phá sản, tôi cần một cuộc hôn nhân liên minh để giữ vững vị trí trong hội đồng quản trị, anh không biết sao?”
“Nếu không cưới được anh, tôi sẽ bị bố tôi gả cho ông Vương – một lão già ngoài 60 tuổi để đổi lấy nguồn vốn, anh không biết sao?”
“Hôn lễ được phát trực tiếp, hoàn toàn không thể trì hoãn, anh không biết sao?”
Tôi cười đến mức nước mắt cũng tràn ra.
Tần Bắc Vọng xót xa nhìn tôi, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi.
“Tiêu Nam Tự, anh biết tất cả những điều này, tôi đã bị anh dồn ép đến bước đường cùng, vậy mà bây giờ anh còn hỏi tôi tại sao?”
“Chỉ cần anh quan tâm một chút thôi, anh cũng sẽ biết rằng hôm đó, tôi đã kết hôn với Tần Bắc Vọng rồi.”
Mặt Tiêu Nam Tự tái nhợt, lẩm bẩm:
“Anh cứ nghĩ rằng…”
Anh ta nghĩ rằng điều gì?
Tiêu Nam Tự thoáng ngẩn người.
Hôm đó, anh ta đang làm gì?
Hình như là lúc đó Hứa Doanh Doanh gặp tai nạn, anh ta chỉ nghĩ rằng đây sẽ là lần cuối cùng.
Anh ta đã làm rất nhiều vì Hứa Doanh Doanh, thậm chí còn luôn phớt lờ cảm xúc của tôi, chỉ để trả ơn nhà họ Hứa đã giúp đỡ nhà họ Tiêu.
Đợi đến khi Hứa Doanh Doanh phẫu thuật xong, anh ta sẽ đi tìm tôi xin lỗi, rồi sẽ tổ chức lại một đám cưới thật long trọng, thật hoàn mỹ cho tôi.
Nhìn anh ta thất thần, tôi quyết định nói thẳng mọi chuyện.
“Tiêu Nam Tự, trong ngày cưới, không một ai trong nhà họ Tiêu xuất hiện.”
“Hứa Doanh Doanh đã nhắn tin cho tôi từ đêm hôm trước, cô ta biết chắc rằng hôm sau mình sẽ gặp tai nạn.”
“Dường như tất cả mọi người đều biết rằng, tôi và anh sẽ không bao giờ có một đám cưới.”
Không quan tâm đến Tiêu Nam Tự đang đứng không vững, tôi siết chặt tay Tần Bắc Vọng, cùng anh rời khỏi nhà họ Tần.
13
“Tần Bắc Vọng, em có phải là người rất vô dụng không?”
Trở về nhà, tôi không kìm được cảm xúc của mình nữa.
“Mẹ bệnh nặng, em chẳng thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ thứ ba mang con riêng bước vào nhà mình.”
“Thanh mai trúc mã mà em tin tưởng lại phản bội em vào thời khắc quan trọng nhất.”
“Cố gắng làm việc, cố gắng trưởng thành, cuối cùng vẫn bị bố em đem ra làm hàng hóa để giao dịch.”
Tần Bắc Vọng nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, ôm tôi thật chặt.
“Trình Trình, em đã làm rất tốt rồi.”
“Lửa thử vàng, gian nan thử sức – câu này nghe có vẻ cũ kỹ, nhưng lại rất hợp với em bây giờ.”
“Những gì em đã trải qua, cuối cùng sẽ trở thành ánh sáng và sức mạnh của riêng em.”
“Anh đã xem qua tất cả các dự án em từng tham gia, lần nào em cũng có sự trưởng thành và tiến bộ, đúng không?”
“Em luôn cố gắng thoát khỏi cái bóng của Trình thị, tìm kiếm hướng đi mới. Không phải em đã làm rất tốt sao?”
Giọng nói của anh ấy chậm rãi nhưng kiên định, cứ thế ôm tôi, nói chuyện với tôi thật lâu.
Trong sự an ủi của anh ấy, tôi dần dần bình tĩnh lại.
Phải rồi, người đã mất thì không thể quay lại, những gì đã qua cũng không thể thay đổi.
Thứ tôi cần làm là kiên định với mục tiêu của mình, tiếp tục tiến về phía trước.
Tần Bắc Vọng dường như nhận ra được sự thay đổi trong cảm xúc của tôi, anh nghiêm túc nhìn vào mắt tôi:
“Trình Trình, thật ra anh có một mong muốn hơi ích kỷ là anh hy vọng em có thể dựa vào anh nhiều hơn một chút.”
“Dù em muốn làm gì, hãy nhớ rằng, bên cạnh em luôn có anh.”
Vừa nói xong, Tần Bắc Vọng đột nhiên đứng dậy, khiến tôi sững sờ.
Một lát sau, anh ấy cầm một xấp tài liệu, quỳ một gối trước mặt tôi.
“Trình Trình, anh đã từng tưởng tượng rất nhiều lần về khoảnh khắc cầu hôn em, nhưng chưa bao giờ dám mơ rằng em sẽ đồng ý.”
“Có lẽ là ông trời đã ưu ái, để anh có cơ hội trở thành người đồng hành bên em.”
“Đây là hợp đồng chuyển nhượng tài sản, anh tự nguyện chuyển toàn bộ tài sản đứng tên mình cho em, không có bất cứ điều kiện gì.”
“Em có bằng lòng gả cho anh không? Cùng ngồi chung bàn thờ với anh không?”
Tôi mở hợp đồng, chỉ riêng danh mục tài sản đã dày cộp.
Tần Bắc Vọng sở hữu khối tài sản nhiều đến mức kinh ngạc, danh xưng “thái tử nhà họ Tần” đúng là không hề khoa trương.
Tôi rất cảm động, nhưng vẫn đóng lại hợp đồng, nhìn anh ấy và hỏi:
“Tại sao?”
14
Dưới lời kể của Tần Bắc Vọng, tôi dần dần nhớ lại một phần ký ức tưởng chừng đã bị lãng quên.
Khi mẹ còn sống, bà lúc nào cũng lo lắng cho tôi.
Chỉ cần tôi hơi khó chịu một chút, bà liền vội vàng dẫn tôi đến bệnh viện.
Có một lần, chúng tôi đi nhầm phòng, tôi tự mình bước vào phòng bệnh đối diện.
Đó là một phòng bệnh đơn cao cấp, rộng rãi và sang trọng.
Trên giường bệnh, một cậu bé có gương mặt đẹp như tranh vẽ đang nằm đó, làn da tái nhợt nhưng vô cùng tinh xảo.
Cậu ấy đẹp đến mức tôi không kìm được, thấy cậu đang ngủ liền lén lút hôn một cái.
Quan trọng hơn là, trong phòng bệnh của cậu ấy có rất nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi thú vị.
Kể từ hôm đó, tôi bắt đầu quấy mẹ, cứ đòi đến bệnh viện suốt.
Tôi cùng cậu bé ấy ăn cơm, chơi đùa.
Nhìn thấy gương mặt vốn nhợt nhạt của cậu dần dần có thêm sắc hồng.
Cùng cậu ấy ngoắc tay hứa hẹn, rằng khi lớn lên vẫn sẽ chơi cùng nhau.
Nhưng đến năm tôi chín tuổi, mẹ bỗng nhiên đổ bệnh và nhanh chóng chuyển biến xấu.
Bố tôi chẳng bao lâu đã tìm được người vợ mới, còn mang theo một cậu em trai gần bằng tuổi tôi.
Kể từ đó, không còn ai đưa tôi đến bệnh viện để gặp cậu bé ấy nữa.
15
“Thực ra, sau này anh đã đi tìm em.”
Tần Bắc Vọng do dự mở lời.
“Nhưng lúc đó, bên cạnh em đã có Tiêu Nam Tự.”
“Anh tiếc nuối vì đã bỏ lỡ, nhưng lại không cam lòng, vì thế vẫn luôn dõi theo em.”
Tôi bỗng nhiên có chút chậm tiêu.
“Vậy nên… lần đó ở bữa tiệc rượu, anh cố tình cứu em khi em bị bỏ thuốc cũng là có chủ đích sao?”
Tần Bắc Vọng bật cười.
“Không phải, anh chưa từng nghĩ sẽ làm phiền em.”
“Có lẽ là ông trời thương xót, cho anh thêm một cơ hội để đến gần em lần nữa.”
Khi sử dụng trang web này, bạn đồng ý với việc sử dụng cookie như được mô tả trong Chính sách bảo mật của chúng tôi.