“Nhưng tôi nói trước, mẹ các cô sinh toàn con gái. Nghe nói cái này có thể di truyền, nếu các cô không đẻ được con trai thì sau này phải tự động xách hành lý ra khỏi nhà!”
Ồ, ngạc nhiên chưa?… Đây là tiếng người à?
Đúng là kẻ không có gì để mất thì chẳng sợ ai, còn kẻ mặt dày thì chẳng biết xấu hổ.
Tính định ăn không, lấy không rồi còn tự cho là mình đang ban ơn người khác sao? Hai tên vô liêm sỉ này, quả thực đã mở rộng tầm mắt của chị em tôi.
Em gái tôi giận tím mặt, nhảy dựng lên, gằn từng chữ: “Tao đẻ luôn ông nội nhà mày thì có!”
Rồi lao thẳng vào định đánh người!
6.
Thím Tề nhanh tay kéo em gái tôi lại: “Con gái con đứa, sao lại động tay động chân thế?”
Miệng thì trách móc, nhưng tay bà đã tháo luôn chiếc giày bông của mình, nhằm thẳng hai tên khốn kia mà ném!
“Đánh nhau ấy à, phải để người lớn chúng ta ra tay!” Ngay lập tức, các bác các thím vừa ngồi ăn hạt dưa khi nãy đồng loạt xông vào, mỗi người một chiêu.
Có người lấy đế giày quật tới tấp, có người vác chổi đánh lia lịa, còn có người nắm sẵn một nắm đất, sẵn sàng phục kích từ xa.
Mấy thanh niên trai tráng trong làng thì không đánh, nhưng đứng thành vòng ngoài, mắt hằm hằm chờ xem ai dám phản kháng thì lập tức vung gậy giáng xuống tay kẻ đó.
Còn nhóm các cô gái trẻ thì vây chặt lấy tôi và em gái, chắn phía trước như lá chắn thép.
Họ mỉm cười nói: “Hai cậu cứ yên tâm, có tụi này ở đây không ai dám bắt nạt hai cậu đâu!”
Khi tình hình đang huyên náo, thì nhóm người đi tế tổ cũng vừa trở về.
Mẹ tôi lập tức lao đến, trước tiên là kiểm tra xem hai chị em tôi có bị thương không. Xác nhận cả hai đều ổn, bà mới xa xa trao đổi ánh mắt với ba tôi.
Ba tôi lúc này mới lên tiếng, vẻ mặt vẫn thản nhiên như không: “Có chuyện gì vậy?”
Mọi người lập tức tranh nhau kể hết đầu đuôi sự việc.
Cuối cùng, thím Tề còn chốt thêm một câu đầy khinh bỉ: “Tự ăn sạch gia sản nhà em ruột mình, cả đời này tôi mới thấy lần đầu. Mất hết thể diện tám đời tổ tiên… phỉ nhổ!”
Câu nói nhắm vào hai gã kia, nhưng chữ cuối cùng bà lại quay sang “phì” một tiếng vào mặt bác cả.
Bác cả tức đến mức mặt xanh mét.
Bác gái thì gào lên đầy phẫn nộ: “Đây là chuyện nhà họ Lạc chúng tôi, bà nhiều chuyện cái gì?”
Sau đó, bà ta quay sang ba tôi, giọng đầy sắc bén: “Em hai, anh chị cũng là có lòng tốt muốn tìm cho hai con bé một nơi tử tế. Em nói xem, em có đồng ý không?”
Ba tôi vẫn giữ nguyên dáng vẻ chất phác, hiền lành gật đầu ngay tắp lự:
“Tất nhiên là đồng ý chứ!”
“Đây là chuyện tốt, thân càng thêm thân! Cảm ơn chị dâu đã lo lắng.”
Bác gái nghe thế, mừng rỡ đến mức hơi run lên.
Nhưng còn chưa kịp thở phào, ba tôi lại gãi đầu, lộ vẻ lúng túng: “Có điều… của hồi môn cho hai đứa thì nhà em lo không nổi đâu, anh chị đừng chê trách nhé.”
Hai gã đến xem mắt trợn trừng mắt, gần như gào lên: “Không thể nào! Nhà chú có đến ba khu nhà xưởng, hai công ty, còn mấy căn nhà đất, sao lại không lo nổi của hồi môn?”
Mẹ tôi cười dịu dàng, chậm rãi lên tiếng:
“Đúng là nhà tôi có nhiều tài sản thật.”
“Nhưng mấy thứ đó… đều để lại cho Lạc Đại Hỉ rồi. Hai đứa con gái thì có tư cách gì mà đòi chia?”
7.
Mẹ tôi vừa dứt lời, cả sân im phăng phắc.
Bác cả thì hai mắt sáng rực, còn bác gái thì đờ người ra. Hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào.
Câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của bà ta.
Lý do bác gái đưa hai thằng cháu bên ngoại đến xem mắt là vì bà ta biết rõ ba mẹ tôi rất cưng con gái. Với khối tài sản khổng lồ như vậy, nếu chia cho hai chị em tôi rồi gả cho cháu trai bà ta, chẳng phải cuối cùng cả gia sản đều về tay nhà ngoại của bác gái sao?
Nhưng ai ngờ, ba mẹ tôi bề ngoài thì thương con gái. Nhưng khi cần trọng nam khinh nữ, thì còn tuyệt tình hơn cả bác gái!
Bác gái không dám tin vào tai mình: “Thật sự không chia cho con gái một xu nào à?”
Mẹ tôi thản nhiên như chuyện hiển nhiên:
“Con gái thì chia chác gì chứ? Nhà tôi không có con trai, sau này toàn bộ tài sản đều để lại cho Đại Hỉ!”
“Chị dâu này, chẳng lẽ chị không muốn để lại hết cho con trai chị sao?”
Một câu hỏi khiến bác gái cứng họng. Một bên là con ruột, một bên là cháu trai bên ngoại, tất nhiên bà ta phải chọn con ruột rồi!
Giờ biết chắc con trai mình sẽ hưởng trọn gia sản của ba tôi, thì hai thằng cháu kia chẳng còn giá trị gì nữa. Bác gái lập tức hất tay đuổi cả hai về.
Nhưng hai gã xem mắt không chịu đi.
Đường xa lặn lội đến đây, không cưới được ai thì thôi còn bị một trận đòn bầm dập, ai mà nuốt trôi cục tức này?
Chúng la lối om sòm đòi bồi thường.
Thím Tề hất cằm, cười khẩy: “Bồi thường cái gì? Chúng mày tự té ngã thôi!”
Một gã bực tức chỉ vào camera giám sát của tiệm tạp hóa gần đó, định lên tiếng.
Nhưng chưa kịp nói gì thì ông chủ tiệm đã ló đầu ra, hất hàm lạnh lùng: “Camera hỏng rồi, cút!”
8.
Hai gã xem mắt cuối cùng cũng cuốn xéo, nhưng không phải là cuốn đi hẳn. Về đến nhà, chúng lập tức kéo theo người thân hùng hổ quay lại nhà bác cả, bắt bác gái phải cho một lời giải thích.
Người là do bác gái giới thiệu, hứa hẹn sẽ có mối lợi lớn. Nhưng lợi đâu chẳng thấy chỉ thấy bị ăn no đòn, còn bị đuổi đi mất mặt.
Bây giờ, hai gã đó muốn hỏi cho ra lẽ: “Nếu hôm nay không giải quyết thỏa đáng, vậy từ nay bác gái còn mặt mũi nào quay về nhà mẹ đẻ à?”
Bên bác gái thì căng thẳng, còn bác cả thì cao hứng vô cùng. Con trai ông ta sắp sửa ôm trọn gia tài, vậy thì hai thằng cháu nghèo kiết x.á.c này đáng gì mà phải nể mặt?
Bác cả vỗ bàn, giọng sặc mùi khinh thường:
“Không muốn lằng nhằng thì cứ cút thẳng đi! Không muốn biến thì vẫn phải biến!”
“Còn làm loạn nữa tôi ly hôn với con mẹ này ngay, sang năm cưới vợ mới trẻ đẹp hơn!”
“Lũ ăn bám các người, có chỗ nào mát mẻ thì đến đấy mà ngồi!”
Hai bên còn chưa xong chuyện, bí thư thôn đã bước vào nói to: “Thằng hai nhà họ Lạc, chúng ta bàn về chuyện làm đường tiếp đi!”
Ba tôi cười hiền lành, nhưng lại tỏ vẻ khó xử: “Bác ơi, chuyện này giờ con không quyết được nữa. Giờ là anh cả con quyết định hết.”
Bí thư thôn sững người: “Tiền làm đường là do cậu bỏ ra, sao giờ lại để anh cậu quyết?”
Ba tôi cười thật thà, chậm rãi giải thích: “Chuyện là thế này, Đại Hỉ muốn thừa kế toàn bộ gia sản của con. Vậy nên từ giờ, mấy chuyện tiền bạc con không làm chủ được nữa.”
Nói xong, ba tôi ngoan ngoãn đứng sát vào góc tường. Cùng mẹ tôi yên lặng quan sát, trông như thể một đôi vợ chồng hiền lành dễ bảo, ai nói gì cũng nghe theo.
Bí thư thôn vẫn còn rất muốn bàn chuyện sửa đường, dù thấy khó hiểu nhưng cũng đành quay sang bác cả: “Thằng cả nhà họ Lạc à, chuyện làm đường…”
Bác cả vừa nghe đến chữ ‘tiền’, liền lập tức bật dậy mặt hếch lên, giọng đầy ngạo mạn:
“Làm đường cái gì? Tiền đâu? Tôi không có tiền!”
“Đợi tôi lấy được gia sản của thằng hai xong, cả nhà tôi sẽ dọn lên thành phố. Đường làng thì liên quan gì đến tôi?”
Câu nói này vừa dứt, bí thư thôn đơ người. Những bậc trưởng lão theo sau bí thư thôn, chuẩn bị vào bàn chuyện sửa đường cũng ngớ người.
Chuyện làm đường… thế là đổ bể rồi?
Không được, chuyện này không thể hỏng được!
Vậy là các vị bô lão trong họ cũng tham gia vào trận hỗn chiến.
Chỉ trong chốc lát, sân nhà bác cả chật kín ba phe tranh đấu:
Hai gã xem mắt gào đòi công lý.
Khi sử dụng trang web này, bạn đồng ý với việc sử dụng cookie như được mô tả trong Chính sách bảo mật của chúng tôi.