Skip to main content

PHU QUÂN CỦA TA

4:35 chiều – 18/12/2024

Ta giơ tay tát nàng ta một cái.

 

“Ngươi sai rồi. Chuyện này không liên quan đến Trần Sùng Lễ. Ta đơn thuần chỉ vì ghét ngươi, ghét đến cực độ, không bao giờ muốn chung chồng với ngươi.”

 

Nàng ta ôm mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ căm hận không che giấu:

“Vậy thì được, tỷ, chúng ta hãy xem ai cao tay hơn.”

 

Vừa nói dứt lời, ánh mắt nàng ta lóe lên, liền hét to rồi ngã xuống đất, nước mắt tuôn ra, đầy ai oán:

 

“Tỷ ơi, muội chỉ muốn mang bát canh cho tỷ phu thôi, sao tỷ lại đánh muội?”

 

Ta cứng người, quay đầu nhìn, đúng lúc thấy Trần Sùng Lễ bước ra từ bóng tối.

 

Hắn đứng trước mặt ta, mặt không biểu cảm.

 

Sau lưng, Trì Uyển nức nở, giọng ngọt ngào:

 

“Tỷ phu, đừng trách tỷ ấy.”

 

Ánh mắt Trần Sùng Lễ hơi ảm đạm, hắn dừng lại một lúc, vòng qua ta, dịu dàng nói với Trì Uyển đang ngồi dưới đất:

 

“Biết nàng ấy ghét ngươi, sao không tránh xa một chút.”

 

“Phu nhân,” hắn lại nói, “viện của muội muội nhỏ quá rồi, đổi cho nàng ấy một nơi lớn hơn, chuyển đến Lãm Nguyệt Các gần chỗ ta. Sắp xếp ngay đi.”

 

Dứt lời, hắn rảo bước đi thẳng, không nhìn ta lấy một lần.

 

Ta thu hồi ánh mắt khỏi bóng lưng đang khuất dần của hắn, quay sang nhìn Trì Uyển.

 

Nàng ta toàn thân nhếch nhác, nhưng trong mắt lại là vẻ đắc ý không giấu được.

Ta cười nhạt, phất tay áo rời đi:

 

“Mong rằng sau khi soi gương, ngươi còn có thể cười được.”

 

03

 

Quay lại chính viện, các món ăn trên bàn đã được hâm nóng lại một lần.

 

Ta liếc nhìn qua, phát hiện đĩa Ngư Đình Cao đã biến mất.

 

Phù Tang ghé sát tai ta, khẽ nói:

 

“Đại nhân đã lấy lại món điểm tâm đó. Nhưng ngài ấy lại sai người mang đến một đĩa Ngọc Điều Tô, mà đây là thứ tiểu thư ghét nhất, nên nô tỳ không để lên bàn.”

 

 

Thật ấu trĩ.

 

Ăn cơm xong, ta ra sân tản bộ cho tiêu cơm, sau đó lập tức lên giường nghỉ ngơi.

 

Ngày mai ta sẽ dự tiệc của Công chúa Đoan Dương. Ta dự định mặc bộ y phục mới từ Lăng Lung Các, thiết kế theo kiểu đồng bộ cho cả phu thê.

 

Ta sẽ mặc kiểu nữ, còn Trần Sùng Lễ nghỉ phép đi gặp bạn bè sẽ mặc kiểu nam. Một ngày khoác lên người, tiếng tăm của y phục chắc chắn sẽ lan xa.

 

Trần Sùng Lễ dáng người nổi bật, chính là lựa chọn hoàn hảo để thử trang phục mới của ta. Bộ y phục nào qua tay hắn đều trở thành trào lưu được các phu nhân quyền quý săn đón.

 

Thành công trong kinh doanh của ta, một phần không nhỏ là nhờ hắn.

 

Không quá lời chút nào khi nói rằng hắn là bảo bối chiêu tài của ta, là cây tiền, chậu báu, là trúc phú quý của ta.

 

Hắn là giá treo quần áo di động, là kho trang sức biết đi.

 

Ta luôn nâng niu hắn như bảo vật.

 

Vậy nên hôm nay ta mới nhẫn nhịn không phát tác với những lời lẽ kỳ quặc của hắn.

 

Nhưng mỗi lần nghĩ đến khuôn mặt của Trì Uyển, trong lòng ta lại không kìm được cơn giận sôi trào, đành hít sâu vài hơi để bình tĩnh lại.

 

Dẫu vậy, ta vẫn ngủ rất nhanh. Không còn cách nào khác, cơ thể đã quen với việc ngủ sớm dậy sớm, đây chính là bí quyết giúp ta luôn tràn đầy năng lượng.

 

Nửa đêm, trong trạng thái mơ màng, ta cảm nhận được có người rón rén nhấc chăn của mình.

 

Ta trở mình, vô thức đá một cú khiến kẻ định trèo lên giường ngã xuống đất.

 

Hắn kêu lên một tiếng, nhưng vẫn ngoan cố leo lên lần nữa.

 

Ta buồn ngủ không chịu được, chẳng thèm bận tâm, chỉ nghe loáng thoáng giọng hắn lí nhí:

 

“Phù Tang đã đưa y phục cho ta. Rất vừa vặn, rất đẹp, ta rất thích. Phu nhân, nàng đã bỏ ra không ít tâm huyết phải không? Thảo nào, dạo gần đây nàng bận đến mức không gặp ta.

 

“Hôm nay ta nói sai khiến nàng giận, vậy mà nàng vẫn đối xử tốt với ta như vậy. Ta thật không nên…”

 

Ồn ào quá. Ta nhắm mắt, đưa tay vỗ một cái dứt khoát vào nguồn phát ra tiếng ồn không ngừng.

 

Cuối cùng, ta cũng có thể yên ổn mà ngủ tiếp.

 

04

 

Sáng hôm sau, khi ta tỉnh dậy, Trần Sùng Lễ đã ra ngoài.

 

Phù Tang cười vui vẻ:

 

“Tiểu thư, tối qua đại nhân suýt bị người trèo lên giường, may mà nô tỳ kịp mang y phục đến, nếu không chắc đã để kẻ gian đạt được ý đồ rồi.”

 

Ta sững người, ký ức mơ hồ nhắc nhở rằng dường như đêm qua giấc ngủ không yên ổn, hình như đã đá ai đó, lại còn đánh ai nữa?

 

Không quan trọng.

 

Ta lắc đầu, phối hợp ăn ý với Phù Tang, rửa mặt, trang điểm, dùng bữa rồi lên đường đến dự tiệc hoa của Công chúa Đoan Dương.

 

Công chúa Đoan Dương… quả là một nhân vật thú vị.

 

Nàng thích Trần Sùng Lễ, nhưng không dám tỏ ra, chỉ dám tìm cách gây sự với ta.

 

Thế nhưng, làm công chúa đã lâu, cách nàng gây sự có phần không thực tế.

 

Trước mặt người khác, nàng luôn làm ngược lại với ta.

 

Y phục, trang sức của ta và Trần Sùng Lễ càng được ưa chuộng, nàng càng cố ý tránh xa, lại đi mua những thứ đắt đỏ xa xỉ nhất từ đối thủ của ta là Tàng Xuân Cư.

 

Thậm chí còn xúi giục các phu nhân, tiểu thư cùng tham gia, nhưng đồ của Tàng Xuân Cư quá xa hoa, mọi người đều kiêng dè, thành ra chưa lần nào nàng xúi thành công.

You cannot copy content of this page