Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường, ta không phải phản đối chàng nạp thiếp, ta chỉ oán chàng tại sao lại giấu ta kỹ đến vậy? Hắn xuống Dương Châu hơn hai tháng, chàng có biết bao nhiêu cơ hội để nói với ta, nhưng chàng lại không nói.
Nếu chàng nói muốn nạp thiếp, tuy trong lòng ta không muốn, nhưng cũng có thể thay chàng chọn lựa kỹ càng, nhưng bây giờ lại như vậy, chàng chẳng lẽ không cảm thấy có lỗi với ta sao?
Chàng làm sao có thể nói ra những lời như vậy với ta? Bảo ta lo liệu chuyện nạp thiếp cho chàng?
Hơn nữa chúng ta thành thân chưa đến nửa năm, mới chưa đến nửa năm thôi.
Ta cứ tưởng giữa chúng ta có tình cảm, cứ tưởng chàng cũng có chút thích ta, cứ tưởng chàng không chỉ xem ta là một Vương phi quản lý việc nhà chu đáo.
Xem ra chỉ là ta tưởng tượng thôi.
Ta háo hức mặc bộ y phục chàng thích để đón chàng về nhà, chàng lại mang về một người nữ nhân, nói với ta muốn nạp nàng ta làm Trắc phi.
Thị vệ bên cạnh Triệu Tư Hành nói, chàng gặp Thẩm Ý khi đang nghe gió ngắm trăng trên cầu đêm ở Dương Châu, sau đó hai người cùng nhau lên thuyền hoa ở Tần Hoài Hà nghe khúc nhạc suốt đêm.
Có phải ta không nói với Triệu Tư Hành Dương Châu đẹp, thì chàng sẽ không đi dạo đêm không? Có phải ta không nói với chàng cảnh đêm Dương Châu đẹp, thì chàng sẽ không gặp Thẩm Ý không? Có phải chàng thật sự rất thích Thẩm Ý, cho dù nàng ta đã hai mươi tuổi, vẫn muốn cưới nàng ta về? Có phải cho dù ta có mặc y phục màu hồng, chàng cũng không thích?
Ta giật lấy áo choàng trong tay Chỉ nhi, ném bừa xuống đất, giẫm đạp lên đó mấy cái. Chỉ nhi im lặng vỗ nhẹ lưng ta, ta che mặt mặc cho nước mắt chảy xuống kẽ tay.
Cảnh đẹp ta từng ao ước đã bị bọn họ thưởng thức, tình cảm chất chứa sắp tràn ra của ta cuối cùng đã trao nhầm người.
Ta cứ tưởng Triệu Tư Hành đáng thương, cứ tưởng chàng thiếu thốn tình yêu, nên ta đã dâng hiến toàn bộ chân tâm.
Nhưng mà, ta hình như quên mất, người thiếu thốn tình yêu là ta.
Mẫu thân mất từ khi ta sáu tuổi, phụ thân cũng bận rộn, không có thời gian quan tâm ta. Ta dường như đã sống một mình mười năm, mười năm đó, ta rất cô độc.
Mười năm đó cũng không có ai ôm ta. Vì vậy, Triệu Tư Hành vừa ôm ta, ta đã dùng hết sức lực đáng thương nhào vào lòng chàng.
Tự mình đa tình, mới là trí mạng.
Ta bảo Chỉ nhi chuyển đồ của Triệu Tư Hành về Nguyệt Minh Cư.
Thấy ta cứ hồn bay phách lạc, Lan nhi liền nắm tay ta an ủi: “Vương phi, Vương gia vẫn rất quan tâm người, chẳng phải đã nói không tổ chức tiệc rượu, chỉ bày một bàn trong phủ thôi sao? Như vậy người trong phủ cũng sẽ biết ý, không ai dám xem thường người. Hơn nữa người là do Hoàng thượng đích thân ban hôn, lão gia nhà chúng ta lại là Thượng thư, ai dám xem thường người chứ.”
Ta chỉ là, ta chỉ là không muốn trượng phu của mình có người khác trong lòng. Có lẽ trong lòng hắn cũng dành cho ta một góc nhỏ, nhưng ta không thể chấp nhận. Ta không muốn tình yêu không trọn vẹn, ta muốn trượng phu toàn tâm toàn ý với ta, chẳng lẽ ta sai sao?
Ta nhìn Lan nhi hồi lâu, rồi gật đầu.
Muốn sống tốt trong Vương phủ, gia thế rất quan trọng, nhưng tình yêu của nam nhân cũng rất quan trọng. Ta không muốn trở thành người trước, nhưng cuối cùng vẫn là người trước. Nếu ta là người trước, vậy Thẩm Ý thì sao? Nàng ta sẽ là người sau sao? Nàng ta chỉ là con gái một thương gia ở Dương Châu, nàng ta có thể sống tốt trong Vương phủ sao?
Ngay từ cái nhìn đầu tiên gặp nàng ta, ta đã có linh cảm, ta sẽ thua thảm hại.
Vì vậy ta sợ, Hứa Thanh Uyển ta không thể thua.
Tối hôm đó, Triệu Tư Hành lại đến Thanh Huy Các của ta.
Hai chúng ta im lặng nhìn nhau, một lúc sau hắn mới trầm giọng lên tiếng: “Ta biết nàng là người ổn trọng, Thẩm Ý phiền nàng chăm sóc nhiều hơn.”
Ta cười lạnh: “Chàng bảo ta chăm sóc một người lớn hơn ta bốn tuổi, chàng cũng thật biết nói. Nàng ta cũng vậy, hai mươi tuổi mới gả đi được, chắc bây giờ nàng ta đang rất vui mừng. Biết đâu người ta đã biết chàng là Vương gia từ lâu, nên mới bám lấy chàng.”
“Hứa Thanh Uyển, nàng nói bậy bạ gì vậy, mọi chuyện không phải như nàng nghĩ, sao bây giờ nàng lại chua ngoa như vậy.” Triệu Tư Hành tức giận.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
“Ta vốn dĩ chua ngoa, chỉ là chàng không biết thôi. Chàng nói mọi chuyện không phải như ta nghĩ, vậy là như thế nào chàng nói đi?” Ta hỏi ngược lại, mắt đỏ hoe.
Hắn nhìn ta không nói gì, một lúc sau, thở dài: “Nàng ngủ đi, ngày mai để nàng ta đến dâng trà cho nàng.”
Đêm khuya tĩnh mịch, dường như có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi. Ta lặng lẽ nằm trên giường, mở to mắt nhìn vào khoảng không tối đen phía trên.
Mọi chuyện sao lại thành ra thế này, sao ta có thể nói ra những lời như vậy? Ta bị làm sao vậy? Ta không nhịn được bật khóc nức nở trong bóng tối.
Ta bị làm sao vậy?
Ta gặp một người, hắn khiến ta phát sốt, ta cứ tưởng đó là tình yêu, kết quả lại thiêu rụi tất cả.
Ta bắt đầu trở nên méo mó.