Năm thứ hai sau khi nữ nhi ta tạ thế, ta vào kinh.
Người trong kinh thành đều hỏi:
“Ngươi tìm ai?”
Ta đáp:
“Tìm cha của con ta. Hắn tên Thẩm Chiêu.”
Mọi người cười rộ lên, nói rằng Thẩm Chiêu là đệ nhất quý công tử chốn kinh thành.
“Giờ người ta đã là phò mã của Tầm Dương công chúa, đâu phải kẻ mà ngươi có thể si tâm vọng tưởng?”
Ta cũng cười.
Tốt lắm.
Kẻ ta muốn gi/ế/t—chính là phò mã gia.
You cannot copy content of this page
Khi sử dụng trang web này, bạn đồng ý với việc sử dụng cookie như được mô tả trong Chính sách bảo mật của chúng tôi.